Nụ cười mắc nợ niềm vui, Nỗi buồn mắc nợ với người tương tư. Đạo tràng mắc nợ thiền sư Mây trôi mắc nợ gió từ phương đông.
Con thuyền mắc nợ dòng sông, Nhuỵ hoa mắc nợ bướm ong bay vào. Trăng rằm mắc nợ trời sao Cuộc đời mắc nợ biết bao tình người.
Nụ hôn mắc nợ làn môi, tôi còn mắc nợ em tôi rất nhiều. Giao tình mắc nợ lời yêu Xa xôi mắc nợ bao điều nhớ mong.
Nợ tiền, trả hết là xong Nợ tình, ai nỡ đếm đong vơi đầy. Anh còn mắc nợ em đây Dù anh trả hết kiếp này, chưa xong.
ĐÀN BÀ
Nguyễn Lâm Cẩn
Người đàn bà ra đi trong lặng im Mang theo cả gió và ánh sáng Để lại bóng đêm hoang vắng Anh như cá không còn nước để thở
Người đàn bà đem cả trái đất đi theo Vũ trụ rỗng Kính thiên văn không thấy hệ mặt trời Như thể nàng cập bến một hành tinh khác Bỏ rơi Bỏ rơi Bỏ rơi
Anh đeo cây Thánh giá lên cổ Đi tìm Chúa Xin Ngài niềm tin Ngài cho một lá cỏ Dán vào đôi mắt nhìn
Màu xanh xua tan dần bóng tối Người đàn bà hiện ra như vừng thái dương Trái đất đã trở về đúng chỗ trong hệ mặt trời Đàn bà là thiên sứ Trả cho ta cuộc đời.
NGƯỜI ĐÀN BÀ BÌNH THƯỜNG
Nguyễn Thị Phương Anh
Anh yêu ơi! Hãy nghĩ em là người bình thường Đức, tài, sắc chẳng được như mơ ước Và anh đến với em vì một điều rất thực Em là người đàn bà.
Hãy nghĩ em là người bình thường Đừng so bì em với những người đàn bà xuất sắc mà anh từng quen biết Họ là sự viển vông mà anh chẳng thể tha thiết Chỉ có em là người anh giữ được của riêng anh
Hãy nghĩ em là người bình thường Hãy tận hưởng những nét bình dị ngây thơ mà em có được Để được hãnh diện là người em mơ ước Và yên tâm khi biết anh là người duy nhất em yêu
Hãy nghĩ em là người bình thường Sinh con đẻ cái, sớm tối cùng anh chia sẻ đói no Không vầng hào quang nhưng em có tổ ấm vuông tròn Sẽ chẳng ai bằng em - người đàn bà chỉ riêng anh có được.
TÔI VỀ BẾN CŨ CUỐI XUÂN
Nguyễn Quang Hoài
Em đưa bàn tay tôi xem Bảo tôi đoán chắc ngày em lấy chồng Mi cong khép cánh môi hồng Ánh mắt liếc dọc cho lòng díu ngang Biết thơ chẳng thể giàu sang Sao em đứng mãi bên đàng đợi tôi Để giờ chỉ tấc gang thôi Em ngồi đối diện để tôi tơ vò Dòng sông nuốt bóng con đò Em đi để lại đôi bờ buồn tênh Tôi về bến cũ cuối xuân Hai bờ nước biếc bần thần đón tôi...
CẢM TÁC THÁNG BA!
Nguyễn Thị Điệp
Tháng Ba về, như thực lại như mơ Hoa gạo thắp đỏ trời thương nhớ Hương hoa sưa nhẹ tan vào hơi thở Cây trong vườn, chùm hoa bưởi rưng rưng... Sắc trắng tinh khôi, e ấp, thẹn thùng Hương thơm dịu, thả bùa mê đến lạ Hoa hướng dương tụ tinh hoa tất cả Hướng tới Mặt trời, rạng rỡ sắc vàng tươi Tháng Ba đến Cho cảm xúc lên ngôi Cho hương say... nồng nàn... từng nhịp thở Cho thắp lửa lòng... thương nhớ... Tháng Ba ơi!
RỘN RÀNG GÁNH QUÊ
Lê Minh Tý
Mẹ đi lúc mở mờ sương
Khoai lang xôi nóng sạn đường níu chân
Ngõ dài vọng tiếng rao ngân
Bánh đa nướng quạt lửa vần bắp ngô
Bận lòng dung dưỡng tuổi thơ
Mẹ mong thắm mãi giấc mơ hoa cười
Ngửa trời đằng đẵng xuân phơi
Mẹ đi đánh đổi cái tôi nhọc nhằn
Cho con học lễ gieo ngần
Trần lưng nhẹ gánh trở trăn bóng ngày
CHIỀU MÙ CANG CHẢI
Nguyễn Đăng Thuyết
Mặt trời trên lưng mẹ Nắng vàng thơm mùi rơm Vàng gieo sâu mắt núi Bát cơm thêm nhựa đầy
Ni Côn dòng suối mát Khèn đong đưa gọi mùa Ruộng bậc thang xuống chợ Séng Cù đường môi thơ