Con tàu cũ mỏi lắm rồi
Vầng trăng đói khát lần hồi nhìn theo
Mưa thương gầy biết bao nhiêu
Đêm đêm cứ kể những điều muốn quên
Qua cửa vỡ hai ánh đèn
Một đôi mắt đốt đêm đen không chờ?
Ngày xưa tưởng biển mộng mơ
Tưởng thuyền đã chắc bến bờ xót nhau?!
Thế rồi lép mấy mùa cau
Có loài sâu cắn lá trầu tả tơi
Một hôm biển cạn tiệt rồi
Có con thuyền nứt cong lời đại dương
Bây giờ đã cạn con đường
Lơ ngơ tàu nát chở sương cuối mùa.
NGUYỄN ĐỨC HẠNH