Điểm độc đáo của Rick Riordan

Rick Riordan là một nhà văn nổi tiếng người Mỹ, được biết đến với các bộ sách viết về thần thoại và phiêu lưu dành cho độc giả thiếu niên. Ông sinh ngày 5 tháng 6 năm 1964 tại San Antonio, Texas. Ông là con một và học ở trường trung học Alamo Heights, nơi anh đã làm việc cho báo của trường.

Trước khi trở thành một tác giả nổi tiếng, Riordan đã có một quãng thời gian làm giáo viên tiếng Anh tại trường trung học. Sự nghiệp trong văn học của ông bắt đầu với việc kệ chuyện cho con trai của ông, Haley Riordan. Sự cảm hứng từ con trai đã thúc đẩy Riordan viết bộ sách Percy Jackson & The Olympians (tạm dịch: Percy Jackson và Các Vị Thần Olympia), một loạt truyện về những chuyến phiêu lưu của một cậu bé tên là Percy Jackson, con trai của vị thần Poseidon. Cuốn truyện đầu tiên được xuất bản vào năm 2005, có tên là Percy Jackson: The Lightning Thief (tạm dịch: Percy Jackson và Kẻ Cắp Tia Chớp). Cuốn truyện này được nhận nhiều sự chú ý của các bạn giới trẻ, và một bộ phim dựa vào cuốn truyện này được công chiếu ngày 12 tháng 2 năm 2010 tại Bắc Mỹ.

Sau sự thành công của loạt sách Percy Jackson của minh, Rick Riordan đã tiếp tục mở rộng thế giới của mình. Với những bộ sách khác như The Heroes of Olympus (tạm dịch: Anh hùng của Olympia), The Kane Chronicles (tạm dịch: Biên niên sử nhà Kane) và Magnus Chase and the Gods of Asgard (tạm dịch: Magnus Chase và Thần Thánh Asgard), sự sáng tạo độc đáo và cách tiếp cận thú vị với thần thoại của ông đã góp phần thúc đẩy sự đọc sách và khám phá văn học cho nhiều độc giả trẻ.

Tạp chí Nhà văn và cuộc sống xin trích đăng một số chương trong tiểu thuyết của ông:

Percy Jackson: Kẻ cắp tia chớp

Chương 1

Nói thật nhé, tôi đâu muốn làm á thần!

Nếu khi đọc sách này, bạn cho rằng một nửa dòng máu chảy trong huyết quản mình thuộc về thần thánh, tôi khuyên bạn hãy đóng sách lại ngay đi. Hãy tin mọi lời dối trá về thân thế của mình từ cha mẹ và sống cuộc đời bình dị như bao người khác.

Mạng á thần như trứng treo đầu đẳng. Đáng sợ lắm! Cái chết đau đớn, kinh khiếp luôn theo sát gót họ gần như mọi lúc mọi nơi.

Nếu bạn là một đứa trẻ bình thường, bạn đọc cuốn sách này vì bạn nghĩ nó là một điều hư cấu, thì thật tuyệt. Tiếp tục đọc nó nhé! Tôi ganh tị với bạn vì bạn có thể giả vờ những chuyện trong cuốn sách này chưa bao giờ xảy ra.

Nếu thấy những gì tả trong sách này giống với mình quá, nếu thấy trực giác, linh tính không chịu ngủ yên, hãy ngừng đọc ngay vì có thể bạn giống chúng tôi. Nếu bạn biết, chẳng chóng thì chày chúng cũng đánh hơi thấy và tìm đến lấy mạng bạn.


Đừng trách tôi không báo trước nhé.


Tên cha sinh mẹ đẻ của tôi là Percy Jackson.

Tôi mười hai tuổi. Vài tháng trước đây, tôi còn là học sinh nội trú tại Học việc Yancy, một trường tư dành cho học sinh cá biệt thuộc khu vực thượng New York.

Tôi có phải là một cậu nhóc “cá biệt” không?

Có, ai cũng biết thế.

Mọi thời điểm trong quãng đời ngắn ngủi và đau khổ của tôi đều chứng minh điều đó. Nhưng mãi đến tháng Năm vừa rồi, mọi chuyện mới bắt đầu tệ hại không chịu nổi. Đó là lúc khối lớp Sáu chúng tôi đi tham quan ở Manhattan. Hai mươi tám nhóc tỳ tâm thần có vấn đề cùng hai giáo viên lên chiếc xe buýt vàng chóe nhắm Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan thẳng tiến. Các mẫu vật trưng bày có từ thời Hy Lạp và La Mã cổ đại là mục đích tham quan của ngày hôm đó.

Phải phải, nghe như sắp bị tra tấn vậy. Hầu hết những chuyến tham quan của Học viện Yancy đều thế cả.

Nhưng hôm nay, thầy Brunner dạy tiếng Latinh sẽ hướng dẫn học trò, thế nên lòng tôi tràn ngập hy vọng.

Thầy giáo tôi trạc tuổi trung niên ngồi xe lăn có gắn động cơ. Tóc thầy thưa mỏng, bộ râu quai nón không chăm chút thường xuyên và thầy thường mặc áo khoác cũ sờn ám mùi cà phê. Nhìn qua chẳng ai bảo thầy có gì thú vị nhưng ngược lại, trong giờ học thầy hay kể chuyện, nói đùa và cho học trò chơi nhiều trò bổ ích. Thầy còn có một bộ sưu tập tuyệt vời toàn vũ khí và áo giáp của người La Mã cổ. Vậy nên chỉ mỗi tiết của thầy là tôi không thấy buồn ngủ.

Tôi hy vọng buổi tham quan này suôn sẻ, hay ít nhất cũng không có sự cố gì xảy đến với tôi.

Nhưng hỡi ôi, đó chỉ là hy vọng hão huyền.

Các anh hùng của đỉnh Olympus: Người anh hùng mất tích

Chương 1: Jason

Ngay cả trước khi cậu suýt bị ngất đi, Jason đã cho mình một ngày cực kỳ tồi tệ.

Thức dậy ở ghế sau một chiếc xe buýt trường, không chắc mình đang ở đâu, tay trong tay với một cô gái mà cậu không hề quen biết. Đó cũng chưa hẳn là phần tồi tệ nhất. Cô gái đó thật xinh, nhưng cậu không thể nghĩ ra được cô là ai và cậu đang làm gì ở đây. Cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt, cố nghĩ về những điều mình đã thắc mắc.

Khoảng mấy chục đứa trẻ đang nằm ườn ra trên các ghế phía trước, nghe nhạc từ những chiếc iPod, nói chuyện, hay đang ngủ. Tất cả đều khoảng tuổi cậu… mười lăm tuổi sao? Hay mười sáu? Được rồi, điều này thật đáng sợ. Cậu không biết tuổi của chính mình.

Chiếc xe buýt lắc lư trên suốt đoạn đường gồ ghề. Phía ngoài cửa sổ, sa mạc trải dài bên dưới bầu trời xanh trong. Jason khá chắc là cậu không sống ở sa mạc. Cậu cố nghĩ lùi lại… điều cuối cùng cậu nhớ được…

Cô gái siết chặt tay cậu. “Jason, cậu ổn chứ?”

Cô mặc một chiếc quần jean bạc màu, giày leo núi, và một chiếc áo khoác trượt tuyết bằng lông cừu. Mái tóc màu nâu sô-cô-la được cắt so le, không đều, với hai lọn tóc mỏng được tết ở hai bên. Cô không trang điểm, như thể đang cố không thu hút sự chú ý; nhưng điều đó vô hiệu. Cô khá xinh. Đôi mắt cô dường như đổi màu như một cái kính vạn hoa – nâu, và xanh lục.

Jason thả tay cô ra. “Ừm, tớ không… “

Ở phía trước xe buýt, tiếng giáo viên vang lên, “Được rồi, những chiếc bánh nướng nhỏ, hãy nghe đây!”

Người đàn ông đó ắt hẳn là một huấn luyện viên. Chiếc mũ bóng chày được kéo xuống phía dưới tóc một chút, vì thế bạn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tròn, nhỏ và sáng của ông ta. Ông ta có một chùm râu dê lưa thưa và một khuôn mặt cáu kỉnh, như thể ăn phải thức ăn ôi thiu. Cánh tay và ngực đầy cơ bắp căng cứng trong chiếc áo phông có cổ màu cam tươi. Quần tập bằng vải nylon và một đôi giày Nike trắng tinh. Một chiếc còi treo lủng lẳng trên cổ, và loa được gắn vào thắt lưng. Ông ta trông sẽ khá đáng sợ nếu không cao khoảng một mét năm. Khi ông ta đứng ở giữa lối đi, một trong số các học sinh kêu lên, “Đứng thẳng lên, Huấn luyện viên Hedge!”

(Hà Linh sưu tầm và chuyển ngữ)

Leave a Reply

Your email address will not be published.