Truyện ngắn của Võ Đào Phương Trâm
Mặt trời nhả màu đỏ quạch lên mảnh đá đầu làng, tỏa màu huyết dụ, gã đưa tay nâng điếu tẩu cũ mèm, bám đầy những cợn bã thuốc lâu ngày không cọ rửa, làn khói vẩn đục cuộn tròn quanh mặt gã rồi tản lạc mờ dần, ánh mắt gã nhìn xa xăm, hiện qua làn khói mỏng, những mảng da sần sùi, thô nhám chi chít rỗ, hằn một vết sẹo dài trông nặng đến khó nhìn.
Dụi bàn tay ướt nhẹp vào vạt áo, người đàn bà trạc ngoài sáu mươi, tóc búi lững xộc xệch sau một ngày dài vất vả bán buôn, những cái ly thủy tinh đục màu, những cái chén sành ngả vàng đang nằm chất đống trong một cái xô đã ố, mặt nước nhơm nhớp chỗ trũng, bám đọng bùn lầy. Người đàn bà lầm lũi với đôi chân trần, khệ nệ một bên thùng thiếc, một bên xô vại.
Cái xô nặng trịch, đặt vội lên bàn gỗ, cái bàn cũng ọp ẹp có khá gì hơn, một cái quán nghèo ven đồi, ít khách vãng lai qua lại, thỉnh thoảng có vài người ghé ngang khi đi rừng, hay đi chợ ngoài thôn bản, duy chỉ có gã đàn ông bặm trợn, lầm lì là khách quen cũ kỹ.
– Giờ này vẫn chưa về cơ? Mặt trời lặn qua chân đồi rồi đấy, lão ạ.
Người đàn bà buông lời đuổi khéo, ngày nào cũng vậy, gã ngồi thừ, mọc rễ ở quán của bà từ khi trời mới hừng đông đến khi trời lặn đằng tây, gã vẫn cứ dai dẳng, hết rít mùi thuốc tẩu rồi lại lầu bầu, rị mọ với chai rượu và miếng thịt trâu hong khói, thế là gã cứ ngồi như kiểu Trời sập cũng chẳng bứng được gã đi.
– Không về cơ à?
Mặc, gã chẳng trả lời, người đàn bà có giục gã cũng chẳng quan tâm, gã cứ ngật ngù trong khói, trong hơi rượu ngấm đậm vào máu thịt.
– Hôm nay ngày rằm. Về sớm đi, tôi còn cúng kiếng.
Người đàn bà trầm giọng, kéo chiếc bạt thưa đã rách vài ba chỗ, phủ lên gian hàng nhỏ lủng mủng đầy chai lọ. Vài tiếng lầm bầm chẳng rõ câu chi rồi bỗng dưng gã đứng bật dậy, loạng choạng bước đi, gã quẳng điếu tẩu xuống bàn, lăn lông lốc, gã bước nhanh hơn, những bước chân lảo đảo như một người hoang dã cố chạy về phía trước, cho đến khi bóng gã nhỏ dần rồi khuất sâu vào cánh rừng loang loáng bóng trăng đêm…
Quán nước ven đồi hôm nay có đoàn người là lạ ghé ngang, họ ngồi uống chè rồi tìm hiểu đời sống người dân bản địa cho chuyến tham quan vãng cảnh ở miệt núi rừng, vừa để làm từ thiện cho trẻ ở vùng cao, những người khách lạ với những bộ áo quần găng tơ, hiện đại, mũ trùm đầu bằng lông cừu, những chiếc áo khoác da, họ không quen với cái lạnh khi trời vào đêm ở miền sơn cước. Cô gái trẻ, con người quán trọ mang ra một ấm chè xanh và mấy cái bát sành cho khách vãng lai dùng nước. Nhấp một ngụm trà, vị khách vãng lai hỏi cô gái trẻ:
– Nhà cô ở đâu? Bán quán thế này có gần nhà không?
– Nhà em tận trong bản cơ, đi bộ chắc cũng mất một giờ.
Cô gái trả lời, tay vẫn lau dọn chiếc bàn gỗ cũ
– Thế à? Ở đây vắng vẻ, chúng tôi có thể tìm nơi nào thuê trọ không cô?
– Nơi này chẳng có ai cho thuê trọ đâu anh, họ xin ở tạm nhà văn hóa hoặc ở cùng dân trong bản.
– Thế à?
– Anh đến đây để làm công trình à?
– À, chúng tôi đi cùng đoàn từ thiện ấy mà.
– Vâng, thế anh có thể liên lạc với bác trưởng thôn, xin ở nhờ trong nhà văn hóa ấy. Thỉnh thoảng em vẫn thấy có đoàn xin ở trong đấy.
– Vâng, cảm ơn cô!
Câu chuyện dừng lại khi ấm trà xanh cũng vừa cạn gần đáy ấm, đoàn người lại kéo nhau đi, họ trả cho cô gái một xấp tiền có vẻ nhiều hơn giá trị một ấm trà vừa mới uống.
– Tôi vẫn sẽ còn ghé lại đây. Mong có dịp trò chuyện cùng cô.
– Vâng ạ!
Cô gái nhẹ giọng khi người đàn ông cất lời cảm ơn rồi bước nhanh theo phái đoàn, đi dọc về phía bìa rừng.
Gã say rượu vẫn ngồi đấy với chai rượu đã vơi gần một nửa, điếu tẩu hôm nay gã không nhả khói phì phà mà chỉ nốc từng ngụm rượu, ánh mắt gã thỉnh thoảng lại nhìn về phía người đàn bà và cô gái trẻ bằng cái nhìn lườm lườm đáng sợ.
Hôm nay, người đàn bà dọn hàng sớm vì đã bán được một số tiền kha khá, gã vẫn ngồi đấy, chẳng hé môi, thỉnh thoảng vẫn ực từng ngụm rượu, tiếng nuốt òng ọc trôi mạnh qua cuống họng.
– Y có vào đồng trăng không?
Gã ngẩng mặt từ từ nhìn cô gái khi nghe tiếng hỏi, mắt gã đỏ quạch vì bị nhuốm hơi men
– Vào đồng trăng chơi đi!
Mắt gã vẫn dán vào cô gái khi cô cất giọng cười lảnh lót rồi quay đi, cái dáng nhỏ nhắn nhảy chân sáo như đứa trẻ với chùm tóc lõa xõa lắc lư trong gió chiều, đong đưa trong mắt gã. Gã nghe cổ họng nóng bừng lan xuống dần huyết quản, máu trong người gã chợt như nung lên hàng ngàn độ và đầu óc gã bất chợt quay cuồng như có ai đang xoay chuyển, mắt gã nhìn xoáy về cô gái nhỏ với cái cổ trắng ngần và ánh mắt trong vắt như pha lê, gã chếnh choáng, vừa mê dại vừa cuồng loạn…
“Trăng mờ như bóng mây, đi theo mây, đi theo trăng, ta về đây, ta nằm đây, vùi bên trăng…trăng đã đầy, đi theo trăng, đi theo trăng….”
Gã ôm đầu rồi gã bật dậy, tu cạn một hơi rượu, gã gầm gừ đi theo tiếng hát bay bổng như có sự thôi miên, mắt gã vẫn như điên dại dán chặt vào bóng lưng cô gái nhỏ, gã bước đi, loạng choạng, ngả nghiêng, cô gái quay lại nhìn gã mỉm cười…
Đồng trăng sáng mờ ảo qua từng vạt cây rừng, rọi xuống làn suối nhỏ, gã cứ đi, đi theo tiếng hát, đi theo nhành tóc lũ rũ trên chiếc cổ thon mềm mại, mắt gã nhòe nhoẹt theo từng cơn say, say trăng và gã say ánh mắt trong vắt nhìn về phía gã, những chiếc gai rừng làm chân gã tóe máu, gã chẳng thấy đau, dây rừng trói dọc, trói ngang, gã vẫn bứt ra như một sức mạnh bùa mê trú ngụ trong thân thể gã, gã vẫn đi, tiếng hát bên tai gã văng vẳng, vang vọng bốn bề càng làm gã đảo điên, trước mắt gã, màu trăng mờ ảo rọi vào thân thể nhỏ, chấp chới trong tà áo mỏng, ma mị và huyễn hoặc, gã lao nhanh bằng tất cả sức lực bình sinh, tay gã đã với được tà áo mỏng, gã giật mạnh, tà áo rơi ra, nhẹ bỗng như mây.
Gã nằm đấy, trong cánh rừng già, cho đến khi ánh sáng mù mờ của bình minh bắt đầu ló dạng, ánh sáng nhỏ len vào lòng mắt gã cũng là lúc tay chân gã bắt đầu cử động và một cơn đau buốt, uể oải toàn thân sau một đêm gã nằm ngủ trong rừng, dường như không phải ngủ mà gã đã ngã đi trong một chuỗi cơn say. Ảo ảnh và dị mộng cuốn trôi những tàng thức của một gã xù xì bặm trợn, gã đi như một đứa trẻ khờ khạo nửa tỉnh nửa mê.
Gã chẳng nhớ gã đã đi vào nơi đấy được bao lần, nhưng mỗi khi đến ngày trăng mọc, gã lại cuống cuồng vội vã, tứ chi gã thúc giục, gã mộng mị đi tìm một cánh đồng trăng, gã điên dại mỗi khi cô gái xuất hiện nơi quán nước. Gã tơ tưởng điều gì, sợ hãi điều gì, đeo đuổi điều gì chẳng ai biết được. Người đàn bà đôi lần lạ lẫm trước hành vi của gã nhưng rồi dường như bà cũng trở nên quen, vì trong mắt bà, gã khác nào một kẻ tâm thần, nát rượu, gã làm gì, nói gì có trời mà biết, cũng chẳng ai đủ can đảm, thâm sâu để hiểu về một gã dị thường.
***
Ráng chiều tàn mị đổ xuống cánh đồi, hoang liêu, tĩnh mịch, người đàn bà lặng lẽ thu dọn thúng mủng, bàn ghế cho vào cái sạp, kết thúc buổi bán buôn. Tấm bạt phất phơ trong cơn gió thốc dồn, như muốn tốc ra khỏi mái nhà chông chênh, dựng tạm. Cô gái nhỏ đang loay hoay phụ mẹ ghịt lại tấm bạt thì nghe tiếng hỏi trầm trầm ở phía sau lưng:
– Bà dọn hàng rồi à?
Người đàn bà quay lại thì thấy người đàn ông trong nhóm người hôm trước:
– Vâng, trời sẫm rồi, tôi phải về cậu ạ.
Bà nhìn qua cô con gái rồi ra hiệu cho cô ra ngoài tiếp chuyện với khách quen, nhìn thấy hai người phụ nữ chật vật với tấm bạt đang vướng víu, ngã sụp vì gió, người đàn ông bước lại đỡ phụ rồi giàn tấm bạt trở lại giúp hai người phụ nữ.
– Bà để cháu làm cho.
– Vâng, cảm ơn cậu nhé, nhờ cậu giúp hộ.
Không nói gì, người đàn ông đi luồn vào trong quán rồi mắc lại tấm bạt vào góc trụ làm bằng tre nứa:
– Bà tìm giúp cháu vật gì cứng tí!
Người đàn bà nghe vậy thì vội ra ngoài con thác, nhặt vào một tảng đá bằng bàn tay đưa cho người đàn ông vẫn còn đang loay hoay giữ chặt tấm bạt bên chiếc cột. Cầm tảng đá từ tay người phụ nữ, ông đập vài nhát vào đầu trụ, thân trụ ấn sâu vào lòng đất trở nên cứng cáp, giờ thì bốn góc bạt đã phẳng phiu.
– Xong rồi đấy bác ạ.
– Ôi giồi, cảm ơn cậu nhá! Không có cậu thì mẹ con tôi cứ loay hoay mãi, chả biết lúc nào xong.
– Dạ vâng, không có gì đâu bác ạ.
Người đàn ông phủi tay đang dính đầy những vệt đất đen, lúc này, cô gái mang ra cho ông ít nước đựng trong cái chum bằng sành cũ kỹ:
– Anh rửa tay nhé!
– Ồ, cảm ơn cô!
Làn nước mát rượi rót vào lòng bàn tay, người đàn ông cặm cụi chà rửa những vết bẩn mà trong lòng thoáng qua cảm xúc ngập ngừng là lạ, lần đầu tiên có một cô gái đứng dội nước rửa tay cho mình giữa miền đồi núi hoang vu, một cử chỉ mà trước giờ chẳng có ai làm cho ông cả vì ở miền xuôi, người ta cứ vặn cái vòi nước ra mà rửa tay thôi, có ai lại cầm nước cho ông rửa tay thế này. Ông im lặng nhưng trong lòng có chút gì đó dường như bối rối:
– Xong rồi, cảm ơn cô nhé!
Cô gái nhìn người đàn ông mỉm cười, ông thoáng nghĩ giá như là băng tuyết hay sỏi đá, chắc người ta cũng phải tan ra làm trăm mảnh trước ánh mắt và nụ cười này, ông ngừng lại vài giây rồi quay nhìn về phía bìa rừng:
– Bên đấy có nhiều người lai vãng không cô?
– Không đâu anh ạ! Đó là rừng mà!
Ông nhìn xuống đất như chợt nhận ra câu hỏi có phần hơi ngớ ngẩn của mình, dường như cảm giác bối rối là nguyên nhân làm cho ông, một người đàn ông trông có vẻ đạo mạo và từng trải lại đi hỏi những câu vô nghĩa:
– À, thế à!
Ngập ngừng vài giây, ông quay nhìn về hướng người đàn bà đang đứng bên trong quán nhỏ.
– Giờ mẹ con cô về à?
– Dạ vâng, anh có muốn uống gì nữa không?
Như được mở nước cờ, người đàn ông vội đáp:
– À, có đấy!
– Anh muốn uống gì? Chè nhé!
– Vâng, phiền cô có thể cho tôi ấm chè, bao nhiêu tiền và thời gian cô ở lại đây, tôi sẽ trả cho cô nhé!
– Dạ vâng, không cần đâu ạ!
Cô gái nở nụ cười rồi nhanh nhẹn quay trở vào quán nước, không biết cô nói gì với người đàn bà rồi thấy bà vào trong, chừng vài phút sau, bà đưa cho cô gái một ấm chè rồi đi ra ngoài chào người khách:
– Cậu cứ ở đây mà uống nhá! Tôi phải về trước đây.
– Dạ vâng, cảm ơn bác!
Dứt lời, người đàn bà cặp đôi thúng mủng, kéo cái nón về phía mặt rồi chậm rãi đi về phía bìa rừng.
Bóng tối ngã dần trên dãy liên sơn, phủ trùm một màu u tịch xuống quán nhỏ ven đồi, người đàn ông thâm trầm nhấp từng ngụm trà, làn hơi nóng lan dần xuống cổ làm tan đi cái lạnh núi rừng mù đặc nơi đây. Cô gái chẳng nói gì, im lặng ngồi đấy nhìn ông, không biết cô có lạ lẫm hay là thắc mắc về người khách lạ?!
– Hai mẹ con cô ở đây một mình à?
– Dạ vâng!
– Tôi tưởng nhà có 3 người cơ đấy, vì mấy lần thấy người đàn ông hay ngồi ở quán.
– À, đấy là Y Ban hay ghé quán ngồi uống rượu.
– À, thế mấy nay sao không thấy ông ấy nhỉ?
Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên khi cô gái vẫn trong trẻo với đài từ không có gì thắc mắc
– Saly không biết nữa!
Người đàn ông khẽ gật đầu không hỏi gì thêm, dường như ông cũng không muốn phí phạm khoảng thời gian ngắn ngủi và yên bình này với những câu chuyện không mấy gì thú vị khi được ngồi uống một ấm trà xanh nóng hổi bên cạnh một cô gái nhỏ, nơi ngọn đồi vắng lặng.
Cái lạnh của rừng và cái nóng ấm của trà như một sự đối lập trong bản ngã con người, nó hiện hữu trong ông khi những cảm xúc ngọt ngào làm mềm lòng một người đàn ông từng trải, nó là những gì dường như ông chưa thể định hình, cũng chưa ai hiểu rõ nhưng qua nét mặt và giọng nói của ông, người ta có thể nhìn ra được những thâm trầm.
– Thôi, tôi đưa cô về nhé! Tối rồi đấy!
– Hôm nay là ngày trăng tròn.
– Ừ, đó là một ngày thật đẹp đúng không cô?
– Không, không phải vậy.
Người đàn ông nghe lòng chùn lại, có chút ngạc nhiên khi gương mặt cô gái lặng đi và nụ cười trên môi cô chợt tắt, ông có thể nhìn vào đáy mắt cô và thấy rõ nó long lanh như vạt sáng của bóng trăng.
– Thế nó làm sao?
Cô gái im lặng không trả lời, cô chỉ nhìn chằm chằm vào mắt ông bằng đôi mắt của những bóng trăng. Dường như ánh sáng từ đôi mắt ấy càng làm cho lòng ông nôn nóng và thúc giục.
– Cô có chuyện gì? Nói tôi nghe xem.
Cô gái chợt mỉm cười, nụ cười lung linh, huyễn hoặc.
– Anh đi không?
– Đi đâu?
– Đi vào đồng trăng
– Đồng trăng là gì? Ở đâu vậy cô?
Cô gái chẳng đáp lời, cô đứng dậy nở nụ cười nhìn ông, cô quay lưng đi, chạy về phía cánh rừng, trong ánh sáng bàng bạc và dìu dặt, tiếng hát vang lên… “Trăng mờ như bóng mây, đi theo mây, đi theo trăng, ta về đây, ta nằm đây, vùi bên trăng… trăng đã đầy, đi theo trăng, đi theo trăng….”
Người đàn ông đứng dậy, lặng lẽ đi theo cô gái nhỏ, càng đi ông càng như bị một lực hút thôi miên, tiếng hát xoáy sâu vào trí não, cuộn tròn rồi bung ra, lặp đi lặp lại làm cho ông bỗng chốc rơi vào mụ mị, ông vẫn đi theo cô gái, mỗi lúc một nhanh dần, cảm giác như sợ cô gái biến mất giữa mênh mông đồng vọng, ông đuổi theo cô, cho đến khi con đường sau lưng phủ đầy xác lá…
Khi người đàn ông dừng lại, cũng là lúc cô gái đang đứng trước mặt ông, xung quanh chỉ là rừng, cô im lặng chẳng nói gì, chỉ nhìn về phía trước, bóng đêm mù mịt trong vạt rừng già, loang loáng chút vệt sáng xuống dòng suối nhỏ, cô gái bỗng đẹp như một nhân ảnh thoát thai, xung quanh trầm tịch đến mức nghe được cả hơi thở, nghe được từng nhịp đập của trái tim trong lồng ngực.
– Cô gái, về đi, ở đây là rừng sâu rồi đấy!
Đáp lại lời nhắc nhở của người đàn ông, vẫn chỉ là sự lặng im, ông có thể nhìn rõ đôi vai cô gái run lên từng nhịp, sự run rẩy vì lạnh, vì sợ hãi hay vì cô đang khóc? Một cảm giác nghẹt thở và những xúc cảm như vụn ra trong tâm trí người đàn ông, ông chầm chậm bước lại gần, chiếc áo trắng thấp thoáng gần hơn trong tầm mắt, cho đến khi ông nghe rõ mùi hương trên người cô gái.
– Em làm sao thế?
Im lặng! Tiếng gào rú của gió lẫn vào rừng đại thụ bạt ngàn, bóng trăng vẫn loang dại len từng tia sáng ma mị, rọi vào dòng suối như vạt lụa sóng sánh trong đêm. Người đàn ông dường như không còn kiềm chế được cảm xúc và những điều lạ lẫm thúc giục đang dâng tràn hỗn độn, nó như dòng sóng ào ạt, cuốn phăng lý trí, đó là gì? Là gì đang diễn ra trong thần kinh, tri giác và cảm xúc của ông? Ông rơi vào mộng mị, hoang tưởng như một kẻ mất hồn? Ông đặt tay lên vai cô gái, một cách nhẹ nhàng:
– Có chuyện gì thế em? Về đi chứ.
– Em ở đây mà!
– Em ở đâu?
Những câu nói ngập ngừng, không rõ nghĩa của cô gái càng làm cho người đàn ông như bị một lực hút không sao lý giải, những gì đang diễn ra xung quanh như cuốn ông trôi miết vào dòng chảy nửa thực nửa mê.
– Em ở đây!
Cô gái chầm chậm chỉ tay về phía trước, cách chỗ đang ngồi chừng vài bước chân, người đàn ông nhìn theo cũng chẳng nói câu nào, trong đầu ông vẫn mông lung, mộng mị, những ảo giác ngập tràn trong trí não, luồn vào mắt, chạy dọc theo từng tia máu, dường như ở ngóc ngách nào, cũng nghe những thôi thúc, bỏng rang. Một mùi hương, một sự rung động vượt khỏi ngưỡng thông thường, không sao lý giải, biển bờ mộng thực khiến người đàn ông trở nên chao đảo, say mê. Bất giác cô gái đứng lên và bỏ chạy, người đàn ông chới với, ông vội đưa tay chụp lấy tay cô nhưng tất cả chỉ là một màn ánh sáng mờ ảo vô hình, khiến ông ngã nhoài về phía trước. Ông nằm im lặng, quanh đây vẫn còn nghe thoang thoảng mùi hương quyện vào từng xác lá, trăng vẫn tỏa làn ánh sáng bạc màu, mụ mị len qua rừng thẳm, âm u…
Người đàn ông khẽ mở mắt khi ánh nắng mặt trời xuyên qua những tầng cổ thụ, rọi vào lòng mắt những vệt sáng hiếm hoi, rừng bạt ngàn vẫn chưa trở mình tỉnh giấc bởi dày đặc những tàng lá cây che phủ. Ông lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt, khi quan sát được xung quanh đã rõ hình hài, nghe tiếng suối chảy, ông dần tỉnh lại, nhưng đâu đó vẫn còn một chút dư âm dị mộng đêm qua, ông bật một tiếng thở mạnh trong lồng ngực, khi làn không khí mát lạnh tràn qua mũi, len vào cổ họng mới làm ông dễ chịu. Sau khi đầu óc đã trở lại bình thường, người đàn ông ngồi dậy để ra khỏi cánh rừng thì bàn tay ông như vướng vào một thứ gì đó, nhìn xuống, ông phát hiện ra một mảnh vải đang vướng ngay tay. Ngạc nhiên, tò mò và một loạt câu hỏi bắt đầu trỗi dậy trong đầu, như một sợi dây mắc xích xâu chuỗi những câu chuyện dị kỳ mà ông đã gặp đêm qua. Mảnh vải được người đàn ông kéo lên nhưng kỳ lạ, nó không rút lên được một cách dễ dàng, có gì đó kéo ghì và trì nặng, cảm giác không phải là một mảnh vải ai đó đánh rơi, bị vùi trong lá mà dường như có điều gì đó khác lạ hơn, người đàn ông ra sức kéo ghịt mảnh vải lên nhưng vẫn không lên được, hình như nó bị vướng sâu trong lòng đất, ông bắt đầu đào xới, mớ lá được lật tung, đám bụi mù, côn trùng bắt đầu xuất hiện và ngọ nguậy, mắt người đàn ông mỗi lúc một căng ra, tay vẫn đào bới theo dấu vết, điều gì đang nằm bên dưới tấm vải này? Trong đầu người đàn ông bỗng hiện lên câu nói u buồn ma mị của cô gái đêm qua “Em ở đây”. Ông lại đào xới, câu nói chạy trong não của ông như luồng điện và nó thúc giục ông không thể ngừng lại, ông phải tìm cho ra kết quả, cái gì ở dưới này? Bàn tay ông tứa máu vì đâm phải cây khô, vì vết cứa của lá rừng nhưng dường như ông chẳng thấy đau, một sức lực nào đó trỗi dậy trong ông mạnh đến lạ lùng, và tay ông như một cái xẻng cứ xới tung lớp lá, cho đến khi trước mặt ông hiện ra một điều vô cùng kinh hãi.
Một gương mặt không còn nguyên vẹn hình hài lộ ra trong lớp lá khô, gương mặt đã bị phân hủy bởi côn trùng, cát bụi, chỉ còn vài mẩu thịt rụng rời bám trên hộp sọ, một cánh tay chỉ còn lộ mảnh xương người lẫn vào bùn cát trông thật thảm thương. Kiến bã vây quanh, đục khoét một thi hài đã bị vùi chôn nơi cánh rừng nguyên sinh thăm thẳm. Người đàn ông im lặng, cặp mắt mở trừng trừng. Từng nhịp tim như muốn vỡ tung ra, bàn tay ông bám chặt vào mảnh vải.
***
Gã say rượu ngồi đấy, nơi bộ bàn gỗ cũ với chai rượu đã vơi gần một nửa, hơn tháng qua gã vắng bóng ở quán này, cũng chẳng biết gã đi đâu, nay gã lại xuất hiện cũng với nhân dạng xù xì, luộm thuộm và u ám, bộ đầu tóc gã như mớ rễ tre, thỉnh thoảng lại được vò lên vì cơn nghiện rượu, vì gã đang trằn trọc, đối kháng chuyện gì trong cái mớ hỗn độn lao trầm của gã, cứ mỗi lần như vậy, bộ đầu tóc gã lại xới tung lên, rối bù thêm chút nữa.
Hôm qua, trời chạng vạng, gã cũng vẫn còn ngồi đấy bên điếu tẩu và rượu thịt, cho đến khi người đàn bà cất lời đuổi khéo, gã vẫn chẳng đi, ở cái quán này, dường như việc đến đi của gã là vô định, chẳng ai khiển được, uống say mèm, gã vứt điếu tẩu ra bàn rồi loạng choạng bỏ đi, người ta bảo gã ngủ vật vờ đâu đấy trong những căn chòi hoang mà người canh rừng dựng tạm, hoặc có khi lay lất đâu đó trong những ngôi nhà bỏ trống, cũng có khi gã ngủ cạnh bìa rừng. Gã làm bạn với trăng.
Và có lẽ, ngày trăng tròn đêm qua cũng là ngày vào rừng cuối cùng của gã.
Sáng nay, đồi còn mù mờ trong màu đất, người đàn bà vừa dọn hàng thì gã đã ngả nghiêng xuất hiện, gã đặt chai rượu xuống bàn với cái dáng vẻ mệt mỏi và bê bết, người đàn bà mang ra cho gã một đĩa thịt trâu gác bếp, gã cầm miếng thịt khô đen cho vào miệng ngồm ngoàm, gã tu một ngụm rượu rồi nuốt ực bằng gương mặt thỏa mãn, nghiện ngập, như thể nó là sinh khí cho gã sống. Khi rượu vừa cạn đáy, gã vừa buông thõng tay ra cũng là lúc một chiếc còng sắc lạnh tra vào tay gã, hóa ra những người cảnh sát đã mai phục sẵn nhưng vì lòng tử tế nên đợi cho gã ăn xong một bữa rượu thịt rồi mới còng tay gã, miệng gã ú ớ, mắt gã thất thần, dường như gã vẫn còn nửa tỉnh nửa say. Hai người đàn ông với bộ đồ của khách du lịch thập phương, đội mũ lưỡi trai đã áp giải gã đi trong ánh mắt ngơ ngẩn và kinh ngạc của người đàn bà quán trọ.
Đêm trăng cuối cùng hôm ấy, gã như mê như dại chạy vào rừng, gã đi trong ánh sáng mụ mị và tiếng hát âm hồn réo rắt, một không gian của sự mê hoặc, tội lỗi và cuồng loạn đeo đuổi trong đầu gã, gã tìm đến đồng trăng, nơi có một thiếu nữ đã bị gã sát hại rồi chôn xác, bao nhiêu ngày qua, gã vẫn giả ngây giả dại lẩn trốn nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng nỗi ám ảnh, mê cuồng vẫn chưa bao giờ tan đi trong tiềm thức gã, nó như một giấc mộng dài, sợ hãi và đắm đuối…
Người đàn ông đã theo chân gã, vào tận cánh rừng, khi gã đang mê sảng và sụp quỳ khấn lạy ở nơi người đàn ông tìm ra mảnh áo, nơi gã đã tạo ra tội ác kinh hoàng, gã vật vã như một người điên, gã với tay bám víu, cào cấu vào khoảng không vô định như đang cuồng loạn trên thân thể một con người, rồi gã gục đi…
Nửa năm trong một ngày trăng đầy, cũng là ngày kết thúc cuộc hành trình tìm kiếm kẻ ác nhân, khép lại câu chuyện mất tích bí ẩn của một thiếu nữ miền sơn cước.
***
Ấm chè pha đặc quyện vào chút hương rừng chiều cuối thu, tản lạc trong khói sương trên miền thôn bản, trầm lạnh và mờ ảo. Người đàn bà vẫn loay hoay nơi vại nước, chân trần lầm lũi bao năm, gương mặt đượm vẻ buồn buồn. Những người khách “vãng lai” kết thúc cuộc hành trình nơi thâm sơn hẻo lánh để trở về với nhiệm vụ tiếp theo.
– Hôm nay trăng tròn em ạ!
Người đàn ông tách đoàn, chậm rãi bước lại gần cô gái đang ngồi pha một ấm chè xanh.
– Dạ vâng!
– Em có về đồng trăng không?
– Đồng trăng là gì ạ?
Cô gái ngẩng mặt nhìn người đàn ông, ánh mắt vẫn trong veo và ngây thơ như một đóa hoa đào rừng núi. Người đàn ông im lặng chẳng nói gì, chỉ mỉm cười. Ông khẽ nắm lấy tay cô, rồi siết chặt.
– Anh sẽ trở lại đây, khi có dịp.
Cô gái nhìn ông nhoẻn miệng cười, cô im lặng chẳng đáp lời, chỉ gật đầu, đôi mắt vẫn long lanh. Người đàn ông quay đi, về phía phái đoàn đã khuất dần cuối con đường men triền núi.
Chiều đổ dài, hoang tịch một mảnh đồng trăng!…