Lý Thăng Long
Khi tôi lớn lên
Khi tôi lớn lên, đất nước không còn chiến tranh
Chỉ có những nấm mộ, bia vô danh
Nằm khuất trong ánh đèn sân ga quá khứ
Tiếng còi nào tiễn khách mà chẳng thể tiễn tận ga về...
Ngày ấy,
Khi tôi lớn lên vẫn chỉ là một chú bé còn mê ngủ
Thích những giấc mơ kéo dài và những bông hồng có gai nhọn hoắt
Lười nghe tiếng “tích tắc” và lười cả nghe mẹ kể chuyện hôm qua.
Một ngày nọ,
Bông hồng làm tay tôi rớm máu
Còn những giấc mơ khiến tôi thành kẻ ngẩn ngơ tối ngày
Đồng hồ không còn kêu và mẹ tôi không nhớ chuyện hôm qua nữa.
Tôi như con đom đóm bé nhỏ
Lạc giữa mê lộ
Nhấp nháy tàn đuôi mà mãi chẳng thấy gì...
Khi tôi lớn lên
Những nấm mồ kia cứ thế phai đi
Mà tôi, kẻ ngủ mê vẫn chưa thể nào nhớ được
Tên của các anh hùng, và câu chuyện mẹ kể chỉ vừa mới hôm qua
Khi tôi lớn lên...