Thơ Hoàng Xuân
Người đàn bà nhặt đêm
vá giấc mơ con lành lặn
Njjjj
người đàn bà xâu ngày
ép vào trang sách những nụ cười hiền
Nnjjj
người đàn bà vạch sườn đồi
khâu từng nếp nhăn
Nnjjj
người đàn bà ươm màu đất
hong khô sợi nắng
Nhjn
bóng mây đùa giỡn người đàn bà
đùa giỡn sự cô đơn trong ba vạn sáu ngàn ngày
Nnjnnnn
tôi yêu người đàn bà
như yêu kinh thánh.