“Em như ngọn cỏ phất phơ
Anh như con nghé nhởn nhơ giữa đồng”
Có em mà cũng có tôi
Cùng làng và cũng cùng thời trẻ trâu
Chơi trò chú rể, cô dâu
Nhẫn tay là cỏ, vòng đầu là hoa
Cành tre, tàu chuối là nhà
Tàu cau là ngựa, lá đa là tiền
Em kỹ nhớ, tôi mau quên
Em bắt khao kẹo tôi đền bằng kem
Em rình bướm, tôi bẫy chim
Chim liếc cánh nữ, bướm nhìn cành nam
Em thích thì tôi cũng ham
Em ghi nhật ký, tôi làm thơ yêu
Em chưa quyết, tôi đành liều
Nhưng không qua được cái điều “đầu tiên”
Chữ tình đi với chữ duyên
Chữ duyên lại bị chữ tiền ngáng chân
Nhà giầu thẹn với thảo dân
Có “hôn” mà chẳng có “nhân”, số trời
Nay dù mỗi đứa mỗi nơi
Hai ta cũng đã một thời chăn trâu
Sắm vai chú rể, cô dâu
Dưới chân là cỏ trên đầu là hoa…
PHẠM CÔNG TRỨ