Cánh đồng không bóng người, sương dâng mờ mặt ruộng
Con đường xưa người ra đi từ muôn năm trước, chỉ nghe gió lao xao trên ngọn tre già, chiếc vại sành chỏng chơ dưới gốc cau gầy guộc, thảng thốt tiếng chim vòm lá im lìm
Kiếp cỏ bao đời lấm lem bùn đất, dấu chân nứt nẻ, bóng cò lúp súp bờ sông
Luống cày lật đời cha trên từng thớ đất
Lật được thua sấp ngửa mùa màng
Số phận nhọc nhằn gieo xuống từng ô ruộng, bụi sắn khóm ngô nương tựa vào trời, bông hoa cỏ nhú mầm trận bão về đồng không nước trắng, giấc mơ xa vắng, ngậm ngùi nỗi quê
Cúi đầu xuống đất đai, thắp một nén hương trầm trên mộ Tổ
Người đâu sương khói nghẹn ngào, đôi vai trĩu vào mùa đông giá buốt, con đường cô quạnh dấu chân
Bến cũ còn đây tấm bia đá chữ nhòe qua bao thế kỷ, người về thiên cổ, họ hàng biệt ly
Quê nội thưa về đường xa khách lạ
Chiều bóng ngả về bên kia dốc, ngôi nhà xưa mái dột vách xiêu, bậc cửa cũ đá xanh rêu phủ, nhang tàn hương lạnh, thạch sùng vang một tiếng không
Giậu trước hoa rơi đầy lối ngõ, vịn cửa trông vời nước mắt rơi.
mồng 5 Tết 2021
TRẦN ANH THÁI