Cội si anh trồng ngày ấy
Bây giờ cành đã vươn cao
Lá từng chùm xanh lộng lẫy
Đẹp hơn bất cứ cây nào
Nhà em chung cư kín bưng
Cây anh mang gió thổi vào
Mỗi bận em nằm ngơi nghỉ
Có nghe cành biếc xôn xao
Cành biếc là anh em biết
Sao em cứ vậy dửng dưng
Để anh u sầu muốn chết
Để cây ngưng gió giữa chừng
Rồi anh bỏ quê xa xứ
Cây buồn lá cũng thôi reo
Lặng lẽ không lời trách cứ
Tủi thân anh phận trai nghèo
Từ đó riêng cây ở lại
Che em năm tháng bình yên
Từ đó kẻ lui người tới
Khen si dáng đẹp tự nhiên
Nhân thế làm sao biết được
Đầu đuôi ngành ngọn nỗi niềm
Giữa bao chuyện xưa tích trước
Chuyện người một thuở si em!…
NGÔ XUÂN HỘI