Thơ Nguyễn Hồng Quang
MÁI NHÀ QUÊ HƯƠNG
Ngược lên mây trắng giăng bay
Con đường xanh đá dựng xây biên thùy
Cột cờ lồng lộng uy nghi
Đỉnh non thiêng gọi bước đi bao người
Tự hào mắt dõi xa xôi
Dấu chân người lính in nơi đá rừng
Bao la núi biếc chập chùng
Sáng cờ Tổ quốc giữa vùng núi non
Ơi Lũng Cú! Núi chon von
Mỗi tấc đất – một linh hồn cha anh
Gió reo vang vọng âm thanh
Lời thề giữ nước vẫn xanh tháng ngày
Lặng nhìn bóng núi mây bay
Dáng hình đất nước dâng đầy thiết tha
Mai này dù có đi xa
Mang theo dáng núi – mái nhà quê hương.
THÁNG BẢY RƯNG RƯNG
Tháng Bảy
mưa về như nước mắt quê hương
ướt đẫm những bậc thềm ký ức
sỏi đá cũng nghẹn ngào
khi tên anh khắc vào lòng đất Mẹ...
Có một thời
anh bước đi
mang theo lời thề
bám đá giữ rừng
vượt suối băng đồng
giữ yên từng tấc đất biên cương hải đảo
Anh ngã xuống
giữa rừng sâu bên khe đá
biển khơi xa – sóng ru mộ gió
chẳng một lời từ biệt mẹ cha
chưa kịp gọi tên người yêu lần cuối
Người mẹ già
ngồi tựa hiên đếm gió mây bay
sương bạc mái đầu không hay
Người vợ trẻ
ôm tấm ảnh tóc xanh
ủ trong tim một giấc mơ chưa thành
Máu anh đổ
trộn trong đất hóa xanh mầm lúa
cháy lên ngọn lửa
soi lối đi cho thế hệ mai sau
mỗi tấm bia trắng là một câu chuyện
viết bằng máu và bằng trái tim
Chúng tôi
không thể ôm hết nỗi đau vô bờ
chỉ biết cúi đầu
trước những anh linh người lính
thắp một nén tâm hương tri ân
kính cẩn nghiêng mình
Anh giờ là mây trắng giữa trời
là đá núi nơi biên cương ngả bóng
là cánh chim vượt sóng biển khơi
về trong giấc mơ lặng lẽ
Mỗi tháng Bảy trở về
triệu tấm lòng rưng rưng thắp sáng
một đóa hương hồn, mỗi nén thơ dâng
và muôn ngàn niềm biết ơn
không thể nói thành lời
