NỖI ĐAU KHÔNG ĐẾN TỪ ANH
Những câu thơ
không thể xoa dịu
nỗi đau không đến
từ anh
Nỗi đau
như có từ nghìn năm trước
mà lúc nào cũng
mưng mủ
Nỗi đau
không đến từ anh
chúng đeo bám như lũ đỉa đói
huyết cầu như không còn đủ
em tái nhợt
giữa lằn ranh
tử sinh
Nỗi đau
ngăn em và anh
dù khoảng cách
hẹp hơn một chiếc gối ôm
và mùi hương vẫn xoắn xuýt
Nỗi đau
những nỗi đau
khiến em
lơ ngơ lạc bước
trong ngôi nhà
cái giang sơn mà chúng ta
chẳng khác lũ chim ríu rít ngoài kia
tha từng chiếc lá từng cọng rơm
bện thành tổ ấm
Những nỗi đau
không hiện hình
như trùng trùng con sóng
mà quăng quật
và nén em thành
giá băng
Em buốt lạnh
trên chiếc gường ấm êm
và khước từ anh
khước từ cả ái ân.
Đêm, 23.2.2019
XIN LẠY TẠ NỖI BUỒN GIĂNG MẮC
Thêm ưu phiền em nhặt được từ anh
người không coi nỗi buồn là tài sản
Em gom hết nỗi buồn của mẹ của cha
của những người quên trái tim mình được khóc
Em gom cả nỗi buồn của đám mây ầng ậc nước
mà cơn mưa vắt ngược phía cầu vồng
Em vay mượn cả nỗi buồn thiên cổ
khúc ma hời kẽo kẹt tiếng võng đưa
Em lần đếm tóc mình bao sợi bạc
những đêm dài thương nhớ áng mây trôi
Em đếm được những bước chân vượt dốc
trầy trật nẻo đường chấp chới ánh sao xa
Nhưng đếm sao được nỗi buồn giăng mắc
như sao trời ẩn hiện những sinh linh.
Khuya, 19. 4. 2023
CHÚNG TA CHỈ LÀ KẺ TẠM TRÚ
Đừng tiếp tục chia nhỏ mặt đất thêm nhiều đường biên
Đừng tiếp tục biến sữa, tả lót, đồ chơi, sách vở,
ngôi nhà, ao cá, cánh đồng, dòng sông…
thành chất độc và vũ khí
Đừng tiếp tục trải lòng tham bịt kín mặt đất
thương tích cỗi cằn
Đứng tiếp tục đẩy nhân loại chạy nhanh hơn
tới hố tử thần
Chúng ta có mặt trên trái đất này với giới hạn không dễ gì gia giảm
Chúng ta không sở hữu gì của trái đất đã hơn ¾ nước mắt
Chúng ta chỉ là những kẻ tạm trú
Và sở hữu duy nhất nỗi đau của riêng mình
Cả ngọn lửa vĩnh cửu kia
Cũng tạm trú
Và những linh hồn chừng như bất tử
Cũng lang thang trú tạm thế gian này.
Sài Gòn, ngày 9.11.2019