Thơ Trần Vạn Giã

Thơ Trần Vạn Giã

NHỚ ƠI KHÓI RẠ

Đưa em về lại bến sông
Để nhìn khói rạ trên đồng chiều nay
Em ơi từ ở nơi này
Làm sao quên được những ngày bên nhau

Hỏi rằng khói bay về đâu
Có bay qua thuở cơ cầu năm xưa
Hỏi rằng sao khói đong đưa
Hay là khói đợi cơn mưa đầu mùa

Kề vai thương ngọn gió lùa
Tóc bay sợi bạc trong chua chát lòng
Đường đời lúc thẳng lúc cong
Cũng như khói rạ lòng vòng chiều nay

Chiều nay trở lại nơi này
Mà thương da diết đường cày ruộng quê
Mà thương khói rạ bay về
Có trong hồn đất lời thề cố hương.

KÝ TỰ BÊN BỜ BIỂN NHA TRANG

Những con sóng bình yên
Bình yên
Một cách lạ thường
Cứ vỗ vào bờ và có người đi để thương để nhớ
Nha Trang từ đó đến bây giờ
Có lẻ suy tư một thời chìm trong trầm tích
Và có lẻ mùi tóc bay trong gió
Bay theo mây về phía Hòn Chồng

Nếu một mai nắng chiều trên cổ Tháp
Ngả theo lối em đi
Anh sẽ nói gì
Với những hoàng hôn đơn độc Và bài thơ theo em
Đi bên cát biển chiều chiều.

TRỞ LẠI PHÁ TAM GIANG

Trở lại phá Tam Giang
Nước chiều nay chảy ra biển đông
Mênh mông
Ta nghiêng mạn thuyền chao bóng
Ừ trăm năm vẫn bóng nước là đây
Ừ nước non non nước vơi đầy
Nặng lòng thi sĩ
Vẫn một lòng chung thuỷ Với giang sơn
Âm vọng tiếng đờn tranh

Ta mang hành trang đi tới
Thả tình yêu và tiếp cận cuộc đời này
Mai chia tay bạn về Lạng Sơn phương Bắc
Ta vô Nam xa lắc Cà Mau
Sau chiến tranh chạm hai mái đầu
Tóc bây giờ đã bạc
Phá Tam Giang chiều bát ngát mây bay
Vốc trong tay giọt nước nơi này
Mặn tình hào sĩ
Nâng cốc rượu
Nồng tình chiều trở lại phá Tam Giang.

Leave a Reply

Your email address will not be published.