Vài nét về tác giả:
Đào An Duyên sinh năm 1980; Thạc sỹ văn học; Hiện sinh sống và dạy học tại TP.Pleiku – Tỉnh Gia Lai. Hội viên Hội văn học – nghệ thuật Tỉnh Gia Lai; Hội viên Hội văn học – nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
* Tác phẩm đã xuất bản:
– Ngày đã qua (Tập thơ – NXB Hội nhà văn, 2016)
– Một ngày khác ta (Tập thơ – NXB Hội nhà văn, 2018)
– Dòng sông trôi qua tôi (Tản văn – NXB Quân đội nhân dân, 2019)
– Dưới thềm cũ rêu phong (Tản văn – NXB Quân đội nhân dân, 2021)
– Trên tầng sâu ý nghĩ (Tập thơ – NXB Hội nhà văn, 2024)
* Giải thưởng:
- Giải Khuyến khích (Tập thơ Ngày đã qua – 2017) của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam.
- Giải C (Tập tản văn Dòng sông trôi qua tôi – 2019) của Hội VHNT các DTTS Việt Nam.
- Giải C (Tập tản văn Dưới thềm cũ rêu phong – 2021) của Hội VHNT các DTTS Việt Nam.
* Đã có các tác phẩm đăng trên Báo Văn nghệ, Tạp chí Văn nghệ Quân đội, và nhiều báo, tạp chí trung ương và địa phương.
TÁI SINH
Thăm thẳm chiều
Lặng phắc những pho tượng
Mặt cười
Mặt khóc
Mặt trầm ngâm
Không có gương mặt nào đắc thắng
Bung biêng chiêng
Những âm thanh gửi người thế giới bên kia
Nhịp vang
Nhịp trầm
Không có nhịp nào ẩn ức
Chiều đi về phía đêm
Nước mắt tượng không biết dành cho cõi người hay cõi atâu*
Chỉ còn những linh hồn an nhiên
Chờ tái sinh vào những kiếp không toan tính…
Tôi ngước nhìn những pho tượng lặng im bên nhà mồ
Chiều thanh thản trôi vào đêm
Tái sinh tôi
Trôi vào kiếp người không toan tính.
***
*atâu: cõi ma (tiếng Jrai).
CHIỀU TRUNG DU
Chiều trung du
Lá cọ xoè như bàn tay ngoan
Nắm vào mặt trời tia nắng cuối ngày sắp ngủ
Chợt thấy mình xưa cũ
Phiến đá cong bờ ngõ thở vào nhau
Chiều trung du
Chỉ dám đặt thật nhẹ bàn chân
Sợ bước đi mình làm đau cây cỏ
Những cỏ cây cả nghìn năm tuổi
Vẫn xanh như nghìn năm trước đã xanh
Chiều trung du
Dịu lòng trước nụ cười lành
Nụ cười chắt ra từ đời đời nhân hậu
Mình quên những ồn ào phố thị
Ước làm chiếc quạt lá khô trên tay người
Chiều trung du
Chỉ cái với tay là chạm vào xa xưa
Ai đế vương ai hoàng hậu quý phi
Mình sống đời cây cỏ
Những cỏ cây cả nghìn năm tuổi
Biết vui buồn biêng biếc rút mình xanh…
LỜI TƯỢNG GỖ
(Có những chiều ngồi mục đi như tượng
Mặc trăm năm trôi lặng lẽ qua đời…)
Thời gian giấu chân chim nơi khóe mắt
chuyện buồn vui như vừa mới hôm qua
em dáng liễu mong manh miền hạc trắng
ta phong sương rêu phủ cội si già
Ta từng ước sống một đời đại thụ
tỏa vào em bóng mát đến tận cùng
ngờ đâu lại hóa thành thân tượng gỗ
ôm mối sầu mục ruỗng tận mai sau
Thôi cũng đành mình đi qua đời nhau
ai oán khóc than đêm nay rồi biền biệt
em ạ, nếu còn điều gì nuối tiếc
thì cũng đành hẹn lại những xưa sau
Chẳng biết đại ngàn rồi có khổ đau
nước mắt đêm chia ly có hóa thành thác đổ
ta lặng nghe linh hồn mình vụn vỡ
rồi mục đi… không biết tự kiếp nào…
MIỀN THỔ CẨM
Khung cửi bóng lên màu thời gian
Tháng năm thoi đưa
Bàn tay thoi đưa
Em dệt buổi chiều thành hoa văn váy áo
Những khoảng rừng lặng im
Đại thụ hát lời đêm trăng thác đổ
Sông suối quanh co ghềnh đá
Nhuộm thành thổ cẩm trên tay em
Lửa đã tắt ngàn năm triệu năm
Bazan thảo thơm nở hoa bốn mùa mật ngọt
Mắt em thăm thẳm rừng già
Miền thổ cẩm hiện dưới tay em thanh âm ghềnh thác
Chẳng men rượu mà chiều vẫn say
Tay em đưa thoi
Sợi màu zíc zắc đan nhau
Ta chìm trong miền bung biêng chân trần váy áo…
MƠ GIẤC TRONG XANH
Con cúi lạy tháng mười đậu trên bông lúa móc câu
Cong cong dáng mẹ
Hình hài con từ ấy lớn dần
Con nhờ đất mà thảo thơm tấm lòng nhân hậu
Dòng sông quê thao thiết ngược xuôi cả đời dạy con biết cho đi
Dẫu muộn phiền đôi lần ngập ngừng nơi bờ dậu
Ánh mắt biết chối từ trước khi biết lắc đầu
Mẹ ơi!
Đau khổ chỉ khiến con thấy lòng mình muốn chở che người khác
Những vết thương thị thành buốt nhức thịt da
Con lẳng lặng náu mình vào đất quê thơm hương lúa
Mỗi gốc rạ cắt đi rồi còn đỏ nặng phù sa
Tháng mười
Những cơn bão muộn cuồng nộ phía quê nhà
Mẹ bảo mấy hôm nay lúa dầm mình trong nước
Vết thương của cha trở trời buốt nhức
Thôi đành để lúa đau riêng phận nảy mầm
Con ngủ giấc thị thành mơ bông lúa uốn câu
Mẹ thắt đáy lưng ong ngồi bên cha mắt ngời hạnh phúc
Tháng mười về. Dòng sông quê hiền hoà uốn lượn
Con soi mình. Mơ một giấc trong xanh…