Vài nét về tác giả:
Tác giả Đỗ Xuân Thu – Hội viên các Hội: Nhà văn Việt Nam, Nhà báo Việt Nam, VHNT các Dân tộc Thiểu số Việt Nam, Liên hiệp VHNT Phú Thọ. Bút danh Phi Đông Hạ, Xuân Thu… Ông nguyên là Phó Chủ tịch Thường trực Hội Liên hiệp VHNT tỉnh Phú Thọ, nguyên Tổng Biên tập Tạp chí Văn nghệ Đất Tổ. Đến nay, ông đã xuất bản 35 đầu sách gồm 9 tiểu thuyết, 10 tập truyện ngắn, 12 tập thơ, 4 tập tản văn, ký sự (trong đó tái bản 9 cuốn: 7 tiểu thuyết, 1 tập truyện ngắn và 1 tập tản văn) cùng nhiều tác phẩm in trên các báo, tạp chí trung ương và địa phương.
Nhà văn Đỗ Xuân Thu đã giành được 36 giải thưởng văn học các loại, nổi bật như của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam gồm: giải B (không có giải A) tập thơ Khúc đồng dao (2009), giải C (không có A) tập truyện ngắn Internet về làng (2016); của Hội Nhà văn Việt Nam và Bộ Công an – giải C tiểu thuyết Đỉnh phù vân (trong cuộc thi 2017 – 2020)…
Tạp chí Nhà văn và Cuộc sống xin giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ của tác giả Đỗ Xuân Thu.
ĐÊM VIỆT TRÌ
Đêm đầu Đông nghiêng nghiêng nghiêng nghiêng
Tôi lang thang bung biêng bung biêng Quanh co quanh co con đường
Lung linh lung linh phố phường
Đại lộ Hùng Vương dài như nỗi nhớ
Sông Hồng, sông Lô thì thầm hơi thở
Và Việt Trì gió
Và Việt Trì trăng
Việt Trì mênh mang
Việt Trì đây, Văn Lang, Văn Lang...
Em đứng chờ ai Bến Gót?
Trăng sông Hồng luênh loang
Tiếng còi tàu khuya thảng thốt
Kéo Việt Trì chao rung
Bay lên không trung
Ngắm em - mỵ nương công chúa
Tôi mơ thành hoàng tử
Ngã ba sông hạc vỗ cánh bay về
Đèn khuya, sao khuya
Lấp lánh lấp lánh kim cương
Rì rầm rì rầm yêu thương
Việt Trì ru tôi
Việt Trì hát
Việt Trì mơ
Việt Trì ơi!
BỜ TRE CUỐC GỌI
Cũng là chim cả cuốc ơi!
Sao không hót?
Lại suôt đời chỉ kêu!
Rát bỏng sớm, khản đặc chiều
Rỗng đêm chỉ một tiếng yêu thế này?
Chẳng cành cao, cũng chẳng bay
Bờ tre cuốc gọi tàn ngày, trắng đêm
Gọi cho sông cạn, đá mềm
Gọi cho sắc sắc qua miền không không
Gọi cho nên vợ thành chồng
Gọi cho con bế con bồng à ơi...!
"Cuốc cuốc..."
Khản giọng, tàn hơi
Người ơi!
Nghe thấy một lời thì thưa?
EM MANG MÙA THU ĐI ĐÂU?
Em mang mùa thu đi đâu?
Hỡi con chuồn chuồn ớt đỏ
Heo may vương đầy lối cỏ
Chiều buông từng sợi khói gầy
Em để mùa đông lại đây
Bỏ tôi “đồng chiều gốc rạ”
Khản đêm gió gào vật vã
Lập bập môi run gọi người...
Tôi nhặt từng chiếc lá rơi
Những mảnh thư tình xào xạc,
Khẳng khiu cành thơ ngơ ngác
Đâu rồi? Đâu rồi mùa thu?
Tôi gom từng tiếng chim gù
Cốm thơm đầu mùa gọi bạn,
Dằng dặc mùa đông hiu quạnh
Khắc khoải tiếng lòng gọi nhau
Em mang mùa thu đi đâu?
Đôi đường Ngưu Lang, Chức Nữ
Suốt đời tôi làm lữ thứ
Hành khất đi tìm mùa thu...
RU CHAY
Gặp em lúa đã làm đòng
Trời ơi! Thắt đáy lưng ong đâu rồi?
Trầu cau chưa kịp bén vôi
Yêu chay chót lưỡi, đầu môi cay xè?
Tháng hai lúa trổ chè vè
Rách bươm mảnh gió bờ tre gai cào
“Tình bằng…”, “đất thấp, trời cao…”
Trẻ con hát khúc đồng dao ơ hờ…
Công ai cuốc góc, rạc bờ?
Để ai gieo mạ bây giờ lúa xanh?
Bây giờ cải đã thành canh
Lúa kia ai gặt? Ai thành trắng tay?
Thôi về ngâm đắng ủ cay
Lên men cất khối tình này thành thơ
Thôi về khâu những giấc mơ
Vá lành mảnh gió mà chờ ru chay…
NHAN SẮC ƠI!
Ở lại đi hồn vía của tôi ơi!
Đừng vỗ cánh theo người ta mãi thế
Nhan sắc đi rồi chân trời, góc bể
Không vía, không hồn, thân xác bỗng chơi vơi
Xin cho tôi bình yên nhan sắc ơi!
Đừng thả vào tôi những nỗi niềm khắc khoải
Đừng gió đương thì mơn man miền vụng dại
Sóng biển ầm ào đừng gọi mãi tên nhau!
Nhan sắc đi rồi hồn vía của tôi đâu?
Để thân xác tôi trôi phía bờ hư ảo
Vờ vật đêm ngày, tả tơi cùng dông bão
Tôi tìm em qua chớp bể, mưa nguồn
Trả lại tôi đi vị ngọt của môi hôn
Trả lại tôi nhé lửa yêu ngời ánh mắt
Cả những đường cong mịn, non, hoang bờ cát
Trả lại tôi… tôi gọi vía hồn về
Từ buổi gặp em tôi lạc giữa cơn mê
Hồn vía bay đi chỉ còn lênh phênh xác
Cõng một chữ Yêu lê bước tìm nhan sắc
Thăm thẳm đường đời, xa lắc một miền Em…
THƠ BÚT TRE Ở TRƯỜNG SA
Đoàn Phú Thọ đến Trường Sa
Mang theo mấy túi thơ quà Bút Tre
Dặn rồi ai đọc nấy nghe
Mà vẫn xúm xít, xăm xoe rồi cười
Chuyện ran dưới biển, trên trời
Vỗ đùi đánh đét - gặp người Văn Lang
Ở quê nói phét cả làng
Ra đây giữa biển lại càng vung tay
Bút Tre càng đọc càng say
Dìm sóng biển xuống, kéo ngày dài thêm
Lính đảo cười ngả cười nghiêng
Bao nhiêu gian khó muộn phiền tiêu tan
Bỗng dưng thơ cũng tuôn tràn
Bút Tre, bút hóp trình làng đua nhau
Phú Thọ trước, lính đảo sau
Thứ tư mà ngỡ “Gặp nhau cuối tuần”
Chặt câu, bẻ chữ, ngắt vần
Trường Sa bỗng chốc hóa gần lạ chưa?
ĐỘC HÀNH TRĂNG
Không biết là tỉnh hay say
Mà sao Trăng đẹp thế này? Giời ơi!
Trong văn vắt,
Sáng ngời ngời
Lung linh giọt ngọc giữa trời mà Trăng
Tôi nhìn Trăng,
Em trông Trăng
Tưởng gần mà lại xa dằng dặc xa
Thương mình, thương chị Hằng Nga
Tôi,
Em,
Trăng nữa
Cả ba độc hành...
HOA GẠO
Em vừa chúm chím làn môi
Gửi hôn cho gió lên trời tháng ba
Phấn son bung tỏa loang xa
Bất ngờ cây gạo trổ hoa rực trời
Mỗi bông một đóa môi cười
Lung linh đáy nước đỏ ngời khúc sông
Vòm cây - đám cháy trên không
Phải em thắp lửa cho hồng bến quê?
Ríu ran chim sáo bay về
Nụ hôn em hóa cơn mê bến này
Gió ngừng thổi,
Mây ngừng bay
Trước rưng rức đỏ tháng ngày mộc miên…