Vài nét về tác giả:
Tác giả Đoàn Ngọc Minh, dân tộc Tày, là hội viên: Hội Nhà văn Việt Nam, Hội VHNT các DTTS Việt Nam và Hội VHNT tỉnh Cao Bằng. Tác giả đã xuất bản 6 tập thơ, 12 tập truyện ngắn, 2 tiểu thuyết.
Giải thưởng: Giải A Quân khu I; Giải C (không có giải A) Hội VHNT các DTTS Việt Nam; Giải C Hội VHNT tỉnh Cao Bằng; Giải thưởng Báo Thiếu niên Tiền phong; Thiếu nhi Dân tộc; Giải thưởng Liên hiệp Hội VHNT Việt Nam.
HẠT TÌNH
Le lói nắng gầy
Hắt phong thanh mặt sông Bằng ngầu lũ
Con gái Tày bụm tay vốc nước
Đón hạt tình
Giọt giọt rớt qua kẽ tay
Loang vào sắc đá
Đọng lại câu sli
Lâng lâng khóe mắt
Le lói nắng gầy
Mây đen trĩu vòm trời
Con gái Tày ngẩn ngơ
Vọng về câu hát
Đồi núi có đôi
Đâu rồi màu nắng
Đâu mùa xa xôi
Con gái Tày ngược lên nguồn ngọn sông
Hạt tình trốn vào lũ
Vốc nước lẻ loi.
NẮNG TRÊN ĐỈNH MÃ PÌ LÈNG
Sương chưa kịp bay trên những ngọn núi lô nhô
như thể hàng quân trấn miền biên ải
chim Nộc Phầy líu lo gọi bạn trên gờ đá
nắng đã đơm đầy đỉnh Mã Pì Lèng
sắc vàng
sắc đỏ
Dưới thung sâu
dòng Nho Quế như dải lụa màu lam
len lỏi luồn qua ghềnh đá
xuôi đi giấc mơ ngàn đời diệu kì
Lưng chừng núi
người đàn bà địu con trên lưng
cần mẫn bới từng hốc đá
tra xuống hạt ngô
ủ ấm mồ hôi
đứa trẻ trên lưng
ngả vào vai mẹ
say sưa giấc tròn
đôi chân tí xíu vắt vẻo
thách thức nắng
thách thức mưa
thách thức đá
Nắng nghiêng đèo Mã Pì Lèng
nắng hong cháy đá
bàn tay con gái Mông dẻo dai
bàn tay con trai Mông vạm vỡ
vắt từ điệp trùng đá
giọt rượu thơm nồng.
QUÊ HƯƠNG
Chốn quê hương điệp trùng đá núi
bốn mùa sương trắng tóc vòm cây
suối nguồn trong như dòng nước mắt
đẩy đưa đắng đót cõi đời
Nơi cha bạt dốc đá dựng nhà
Nắng đốt bờ vai mưa mòn tóc muối
Nơi mẹ vén đá vồng tra hạt
Tấm lưng gầy cõng nặng trời cao
Nơi biên ải con thác xôn xao
Ngàn năm ủ giấc mơ sông suối
Câu sli em vắt qua vách núi
Neo hồn quê lấp lóa thung xanh
Nơi chợ phiên vó ngựa thong dong
Gõ trên đá bài ca của núi
Điệu khèn gọi người thương vời vợi
Gió trắng chiều da diết mênh mang
Quê hương ơi dẫu chẳng xênh xang
Mái nhà tranh gối lưng vách núi
Cánh chim bay nửa chừng chấp chới
Vẫn nặng tình nẻo ấy ơi quê.
CHIỀU PHJA ĐÉN
Em nghe trời chiều chuyển gió
Mưa buông vài giọt khẽ khàng
Hương bay trên vòm Dẻ trắng
Em biết mùa sắp qua đi
Hoàng hôn nghiêng xuống thung khe
Vội vã bầy chim sải cánh
Ai giăng kín sương Phja Đén
Cho rừng mơ giấc mơ hoang
Người đem hạt nắng lỡ làng
Rắc lên điệp trùng Phja Đén
Người đem câu ca đằm thắm
Hòa vào câu lượn câu sli
Phja Đén chiều mưa vân vi
Trà thơm bên lều nghiêng gió
Em gom hoàng hôn lãng đãng
Trải vào mây gió trùng dương.
MƯA TRÊN PHỐ
Mình về thật rồi sao
mưa gieo đầy mặt phố
bước chân ai vội vã
những chiếc lá úa
lẫn vào hoàng hôn hoang hoải
ánh nhìn mình đọng mắt em
mình đã đi thật sao
con phố bẽ bàng cô quạnh
hương ngọc lan ngan ngát cổng chùa
em đếm từng bậc
bậc nào còn hơi ấm mình?
nỗi niềm nào khác biệt
nỗi nhớ nào trầm tích?
Mình về thật rồi sao
mưa choàng lên vai em màu lạnh non ngàn
mưa giấu vào em giọt trăng xanh gầy
mưa chan vào em mênh mang xa cách
mưa táp vào em nỗi buồn không đáy!
Mình về thật rồi sao
cuối phố
ngọn đèn náu dưới vòm dã hương cổ thụ
loang loáng bụi mưa ken dày tóc em
phố thưa
bong bóng mưa lặn vào miền nhớ
phố mưa chợt
ấm nồng
vị mặn
xa...
Đêm 15/7/2024