Vài nét về tác giả:
Hà Lê là một doanh nhân từng học tập và công tác nhiều năm ở thủ đô Matxcova, Liên bang Nga. Mặc dù anh vốn là học sinh chuyên toán ở trường Phan Bội Châu nổi tiếng ở Nghệ An, nhưng hàng chục năm qua anh gắn bó với nghiệp thơ như là định mệnh.
Anh sáng tác khá nhiều đủ để đăng một vài tập thơ, nhưng với bản tính khiêm nhường và mặc cảm là người ngoại đạo, nên những bài thơ anh viết vẫn ngủ yên trong bản thảo.
Thơ anh chan chứa tình yêu thương đối với quê nhà, với những người thân ruột thịt và bạn bè, nó như là tấm gương phản chiếu tính cách và tâm hồn của anh vậy.
MÙA HOA GẠO – MỘC MIÊN – PƠ LANG
Tháng Ba về, trời như vừa bừng cháy,
Hoa gạo rơi, rực rỡ một vòm trời.
Những cánh đỏ như môi ai thắp lửa,
Gọi tháng ngày về lại phía xa xôi.
Cổng làng cũ, hai hàng cây sừng sững,
Hoa rơi đầy, nhuộm đỏ lối đi quen.
Tuổi thơ đó, có ai từng thảng thốt,
Ngước mắt nhìn, sợ bóng gió ma len?
“Thần cây đa, ma cây gạo” văng vẳng,
Trẻ quê mình cứ nửa sợ nửa mê.
Mà mỗi sáng, bước chân qua cổng lớn,
Vẫn len lén tìm sắc lửa đê mê.
Mẹ bảo rằng, khi đom đóm bay rợp,
Là gạo rơi, mùa vừng đến khắp đồng.
Bà tất bật, quẩy đôi quang gieo hạt,
Lúa ngậm sương, chờ nắng đổ sáng trong.
Mộc miên ơi, giữa biên cương xứ Lạng,
Cánh hoa bay đỏ thắm cả trời xa.
Bước qua cầu, lòng run theo sắc lửa,
Nhớ quê nhà, nhớ tháng tháng, năm qua.
Gió triền miên, mang hồn hoa phơi phới,
Như người đi mãi mãi chẳng quay đầu.
Dòng sông ấy, bến xưa nào còn đợi,
Người năm nào giờ nhớ có về đâu?
Pơ lang đỏ, giữa Tây Nguyên lộng gió,
Đẹp nhất rừng, như tiếng gọi chân mây.
Bông hoa ấy, như tim người con gái,
Giữa đại ngàn, mãi thắm sắc nồng say.
Yaly hát, Sê San trào bọt nước,
Thợ thủy điện ngẩng đầu giữa rừng cao.
Bóng hoa gạo rợp trời nơi suối thẳm,
Gió đại ngàn hun hút gọi chiêm bao.
Tháng Ba đến, bâng khuâng lòng xao động,
Hoa gạo rơi, thắp lửa những miền thương.
Làng xưa đó, lối quen còn vương sắc,
Đón ta về trong ấm áp quê hương…
LỜI MẸ
Con về đó sao còn ngần ngại mãi,
Cứ bước vào, đừng đứng mãi ngoài hiên.
Mẹ vẫn đợi, qua bao mùa nắng sạm,
Dáng hao gầy, chỉ cần thấy con yên.
Mẹ nào trách con một đời lỡ bước,
Lỗi lầm nào mà chẳng thể thứ tha?
Chỉ sợ nhất giữa biển đời nghiệt ngã,
Con quên rằng luôn có một mái nhà.
Dù trắng tay, dù con về trống rỗng,
Dẫu cuộc đời chẳng giữ nổi vinh quang,
Chỉ cần biết, giữa vô vàn bão tố,
Vẫn còn đây một chốn để con về.
Mẹ quen rồi gió lùa qua mái dột,
Đêm chập chờn che phía nọ, phía kia.
Chẳng hề chi, chỉ cần con còn mẹ,
Đủ ấm lòng qua tháng rộng, năm xa.
Cố hương đó vẫn ru hương đất ải,
Lúa trổ bông, hoa cau vẫn ngát hương.
Bờ ao nhỏ vẫn lăn tăn sóng nước,
Như thuở nào con lẫm chẫm chân run.
Con mang nợ? Nợ gì đâu con hỡi!
Chỉ cần con sống trọn nghĩa, tròn nhân.
Chỉ cần biết, sau giông dài mỏi gối,
Vẫn còn đây đôi mắt mẹ chờ con.
Thắng hay thua, có gì đâu quan trọng,
Chẳng ai đời chưa từng lúc chơi vơi.
Chỉ cần sống, đừng quên điều lương thiện,
Mẹ chỉ mong, con giữ trọn tim người.
Nếu mệt mỏi, về đây bên bếp lửa,
Mẹ cời than hong ấm cả canh dài.
Dẫu thế gian đổi thay như nước chảy,
Mẹ còn đây, ngọn lửa vẫn chưa phai.
Nên con hỡi, đừng phân vân gì nữa,
Cứ bước vào, mẹ đợi đã bao lâu…
Dẫu nhân gian bạc đen như sương khói,
Chỉ cần con, là mẹ đủ nhiệm màu.
CỐ HƯƠNG
Đêm thao thức, trăng vờn trên mái lá
Tựa gối nghiêng, nghe tiếng gió thì thầm
Lòng run rẩy như giọt sương đọng lá
Cố hương ơi, người có đợi ta về?
Thèm hơi thở của đồng sau vụ gặt
Hương rạ rơm ươm ấm cả lối mòn
Bầy chim sẻ nghiêng mình qua bờ dậu
Gọi mùa lên từ một thoáng hoàng hôn.
Cá quẫy nước, ánh trăng tròn vỡ nát
Dáng mẹ còng khuất bóng cuối sân siêu
Mái tranh cũ, bếp nghèo thơm khói bạc
Giữa xa xôi, hóa vĩnh viễn thân yêu.
Khói chiều mỏng như một lời thầm gọi
Nhẹ mà sâu, nặng đến rưng bờ mi
Bờ tre cũ bám rêu xanh lặng lẽ
Mà lòng ta thổn thức đến lạ kỳ.
Lá rơi xuống, nghiêng vào miền ký ức
Xác xao bay, mà quặn thắt hồn côi
Cố hương ơi, ta chưa từng rời bước
Chỉ là chân… đã lạc giữa dòng đời.
LỜI MẸ
Con về đó sao còn ngần ngại mãi,
Cứ bước vào, đừng đứng mãi ngoài hiên.
Mẹ vẫn đợi, qua bao mùa nắng sạm,
Dáng hao gầy, chỉ cần thấy con yên.
Mẹ nào trách con một đời lỡ bước,
Lỗi lầm nào mà chẳng thể thứ tha?
Chỉ sợ nhất giữa biển đời nghiệt ngã,
Con quên rằng luôn có một mái nhà.
Dù trắng tay, dù con về trống rỗng,
Dẫu cuộc đời chẳng giữ nổi vinh quang,
Chỉ cần biết, giữa vô vàn bão tố,
Vẫn còn đây một chốn để con về.
Mẹ quen rồi gió lùa qua mái dột,
Đêm chập chờn che phía nọ, phía kia.
Chẳng hề chi, chỉ cần con còn mẹ,
Đủ ấm lòng qua tháng rộng, năm xa.
Cố hương đó vẫn ru hương đất ải,
Lúa trổ bông, hoa cau vẫn ngát hương.
Bờ ao nhỏ vẫn lăn tăn sóng nước,
Như thuở nào con lẫm chẫm chân run.
Con mang nợ? Nợ gì đâu con hỡi!
Chỉ cần con sống trọn nghĩa, tròn nhân.
Chỉ cần biết, sau giông dài mỏi gối,
Vẫn còn đây đôi mắt mẹ chờ con.
Thắng hay thua, có gì đâu quan trọng,
Chẳng ai đời chưa từng lúc chơi vơi.
Chỉ cần sống, đừng quên điều lương thiện,
Mẹ chỉ mong, con giữ trọn tim người.
Nếu mệt mỏi, về đây bên bếp lửa,
Mẹ cời than hong ấm cả canh dài.
Dẫu thế gian đổi thay như nước chảy,
Mẹ còn đây, ngọn lửa vẫn chưa phai.
Nên con hỡi, đừng phân vân gì nữa,
Cứ bước vào, mẹ đợi đã bao lâu…
Dẫu nhân gian bạc đen như sương khói,
Chỉ cần con, là mẹ đủ nhiệm màu.