Vài nét về tác giả:
Tác giả Hồ Minh Thông, quê tại Hà Tĩnh, hiện làm việc và sinh sống tại Hà Tĩnh.
Tác phẩm đã xuất bản: Những cánh rêu, NXB Văn học, 2007; Miền tĩnh lặng dịu dàng, NXB Văn học, 2013; Mùa về trên ngói, NXB Văn học, 2014; Đêm trở dạ, NXB Văn học, 2019; Ngồi tựa vào trăng, NXB Văn học, 2020, Gọi hoàng hôn, NXB Hội Nhà văn, 2024.
Giải thưởng:
– Giải thưởng của Liên hiệp các Hội VHNT toàn quốc năm 2021
– Giải thưởng Nguyễn Du lần thứ V, VI, VII
“Tôi đến với thơ không phải là một sự tình cờ mà có lẽ đó là duyên nghiệp. Viết từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi “bám víu” vào thơ, trú ngụ trong thơ và cứ thế mải miết trong từng chặng đường mê say của mình… Để rồi nhận ra, thơ là một “thách đố” khôn cùng, một hành trình đầy ma lực để ta đi mãi, đi mãi; là nơi người ta có thể “sống chết” với từng tế bào cảm xúc để được sống thật với chính mình trong những khát khao kiếm tìm và khẳng định bản ngã. Với tôi, sự linh thiêng của thơ chính là những cứu rỗi tâm hồn từ vẻ đẹp xúc động thổn thức của cuộc sống bình dị, từ những vui buồn của đời người…”
TRĂNG NGUYỆT QUẾ
nguyệt quế phả hương vào trăng
đám mây cũng thơm
trước khi hóa thành một cơn mưa ngọt
anh là giọt mưa đêm
rơi muộn màng bên nhành trăng vỡ
em đếm mùi hương
một đêm không ngủ
sợ nỗi buồn làm nguyệt quế bơ vơ
sợ anh ví mùi hương là một câu thơ
em để lạc vần
trong một đêm bối rối
trăng tưởng mình là bông nguyệt quế
thức suốt đêm dài
đến rã cánh bay
anh hãy hóa thành mây
lang thang vẽ mùi hương nguyệt quế
em thèm một cơn say
nói với mây những điều không thể
dù trăng đã tàn
cơn mơ cũng vừa tan…
5/8/2024
NHỮNG KHE HỞ CỦA ĐÊM
Sợi tóc lọt qua khe hở của đêm
nhức buốt chạm vào miền hun hút tối
một con kiến loay hoay lạc lối
ngửa mặt khóc ròng
vẫn không thoát khỏi khe hở của đêm
Những giọt mưa ngâu lâm thâm
tí tách bắn vào khe hở buôn buốt của đêm
ướt đẫm cả những điều vụn vỡ
giọt sương mềm cứ ngỡ
vừa phục sinh trên chăn gối hư hao
Trăng cồn cào
lọt vào khe hở loang lổ của đêm
tìm sợi chỉ mềm
may vá lại hình hài trăng cũ
tìm chiếc kim buồn
luồn xâu tơ vương bên thềm vung vãi
bỏ quên phía cuối trời
một vì sao rơi xuống tận cùng đêm
Em rơi vào những khe hở của đêm
rồi tưởng mình lạc vào đêm khác
con dế tự ru mình bằng câu hát
một hạt sương buồn
tỉnh giấc giữa canh thâu
Anh đừng vá khe hở đen đặc của đêm
bằng những sợi tơ lóng lánh sắc màu…
ĐÊM ĐOM ĐÓM
đom đóm vắt kiệt đêm
bằng chút ánh sáng cuối cùng
rồi tự đốt cháy mình
trong chuyến lang thang không đầu không cuối
em là chú đom đóm chuyện trò với ánh sáng mỗi đêm
không hay biết chính mình là bóng tối
anh chỉ thấy chút hương đêm bối rối
quên bàn tay
nâng một cánh hoa rơi
quên ánh sáng kia là nỗi nhớ tơi bời
đom đóm mang theo xắn đêm từng mảnh nhỏ
để sáng mai về
giật mình nơi nhánh cỏ
ánh sáng lụi tàn
hấp hối giọt sương tan
bình minh lên
ánh nắng mang mang
đom đóm trở về thừa thãi
đêm nay
một người không tới
bóng tối vỡ thành trăm nghìn mảnh lân tinh
8/8/2024
SÔNG CỤT
Ngày mẹ sinh tôi
cha hối hả chạy băng qua sông Cụt
gió Lào thổi mùa hè đắng đót
mẹ vỡ ối đầm đìa
sông vẫn cạn khô
Sông Cụt là dáng hình tuổi thơ tôi
là bóng người đàn bà hóa điên ngồi đợi tình trở lại
tóc xõa nghiêng cầu
mây tuôn trắng xóa
phủ kín đáy mắt tôi suốt năm tháng hao gầy
Ngày tôi sinh
cây cầu đã gãy
mẹ vô thức chạy ra sông giặt áo
soi bóng mình dưới sình lầy khô cạn
không thấy mây ngàn…
vò nát ánh trăng
Ngày tôi trở về tìm người đàn bà đi hoang
dọc bờ sông hoang phế
chỉ thấy hình hài xôn xao con phố
mẹ tung nắm cát khô dưới những hạt mưa rào
tôi tưởng dòng sông Cụt phía trăng cao
Tôi nhìn thấy dáng sông trong những vì sao
nơi mắt mẹ in bóng hoàng hôn những chiều giặt áo
nơi nỗi buồn chảy vào tôi hoang hoải
đọng lại đôi vần phía dang dở câu thơ…
SÔNG LAM
(Tưởng nhớ O Phan Thị Diện)
Mẹ ngồi xe chỉ sớm mai
Sông Lam vá áo, thu phai đông về
Tay run, gió nổi tái tê
Một manh áo mỏng trăm bề vá may
Mẹ ngồi xe chỉ… nào hay
Cơn giông kéo đến, cuốn bay chỉ hồng
Kim rơi xuống đáy dòng sông
Mẹ ngồi vớt cả hư không kiếm tìm
Đò côi, sông vắng, im lìm
Sông Lam vẽ một cánh chim cuối trời
Cát từ độ ấy tơi bời
Gió từ độ ấy quên lời xa xôi…
Mẹ về sửa soạn áo tơi
Tìm kim, tìm chỉ, tìm người xa xăm
Bến sông, áo rách, ai nằm
Trăng xưa may vá trăm năm chẳng lành
Sông trôi thao thiết… nào đành
Tìm kim đáy nước, sông xanh cũng thừa
Đành về phía cuối cơn mưa
Gặp trăng bến cũ người xưa hẹn thề
Mẹ ngồi may vá cơn mê
Người đi biền biệt, lối về đẫm trăng
Sông Lam vạn thuở vẫn xanh
Có ai thấu chuyện lỡ làng đời sông
Kim rơi cùng cuộn chỉ hồng
Ai ngồi ai vá dòng sông lỡ làng…