Vài nét về tác giả:
Tác giả Võ Mai Hoa, bút danh Hoa Mai, là hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh. Hiện chị sống và làm việc tại TP. Hồ Chí Minh. Chị đã có 11 tác phẩm sách in riêng gồm tiểu thuyết, truyện ngắn, tùy bút, tản văn, thơ, thơ thiếu nhi.
“Tôi đến với văn chương khi đã chiêm nghiệm đủ cuộc sống, khi yêu thương và nỗi đau đã đầy, đủ bật lên lời. Tôi coi văn chương là nơi nuôi dưỡng tâm hồn. Với bản thân, Văn chương là đạo. Nơi đó là địa hạt để tôi sống tốt hơn và yêu đời yêu người hơn.”
SÔNG LAM LÀ KHĂN MẸ ĐÁNH RƠI
Lạc quê biền biệt
Gió Lào vẫn thổi cong giấc mơ
Mẹ ơi chiều nay về ôm mẹ
Nấm cỏ xanh thơm đến sững sờ
Sông Lam là chiếc khăn mẹ đánh rơi
Ngày cầy cuốc đêm sàng sẩy buồn vui
Chiếc khăn chảy trong day dứt
Cứ mênh mang giữa đất và trời
Áp mặt vào sông
Sao sóng nước thơm nồng mùi mẹ
Ngón tay ấy vuốt tóc con giấu bao dâu bể
Có giọt lệ rơi làm mặn sông rồi
Sông là khăn xanh mềm buộc gió quê
Muốn níu khăn mà không kịp nữa
Khăn sông Lam phập phồng thương nhớ
Đắp lên ngực đau làm dịu vạn khóc cười
Sông của mẹ ôm đời con rạn vỡ
Lau thật hiền những giọt lệ đầy vơi
UỐNG THU
Về uống mùa Thu cùng khúc hát
Bỏ túi nắng phương Nam làm quà tặng
Thả xuống Hồ Tây cho cá say mềm
Có giọt lệ Hồ Xuân Hương trong mắt em
Chiêu Hổ bây giờ xếp hàng qua đấy
Còn ly cuối mùa thu phần em
Chạm với nỗi buồn Anh mà uống
Rêu xanh làm thơ trên ngói cũ
Ghế đá bên Hồ xiêu trong ánh mắt em
Không còn ai chờ thì hẹn hò mùa thu
Thả xuống hồ Gươm lời hẹn ước
Kiếp sau em về cầm trên tay ngọn đuốc
Anh hoá phượng hoàng đậu xuống tay em
Nhưng ước mơ hoá thành hương hoa
Ướp thơm Hà Nội
Mai về phương Nam gõ sông hồ mà hát:
- Ly rượu này em uống hộ anh thôi.
_..
LAU TRẮNG CHIỀU QUÊ
Tần ngần dạo bước chiều quê
Ngóng xem bóng mẹ có về cùng không
Dòng Lam nước xuống mông lung
Vài đôi ngọn cỏ góa chồng cố son
Bể dâu nếm đủ vuông tròn
Con về thăm lại lối mòn mẹ đi
Trong veo lọn nắng quá thì
Soi bông lau trắng đến nghi hoặc màu
Chín tầng trời là ở đâu
Con ngồi nhớ mẹ ngấm câu " chín chiều"
Hay là tóc mẹ hóa tiêu
Làm bông lau trắng vẫy chiều sang con
GIÓ ĐỪNG MANG MÙA XUÂN ĐI NHANH
Hàng ngàn câu hát trong veo thả từ đỉnh trời
Mùa Xuân hát khúc tình mới
Hàng ngàn mầm xanh từ đất vươn lên
Xanh như tiếng hát
Ngọt như môi hôn
Mầm non tơ gặp mưa run rẩy thành thơ
Những giấc mơ từ đấy bay lên
Em cũng là câu thơ nghiêng vào cửa sổ
Uống mưa cùng tiếng mầm Xuân
Khu vườn em cựa quậy Xuân
Anh là gió bay qua không dừng lại
Đừng mang mùa Xuân đi nhanh ?
Đi dưới nắng Xuân uống một ly thơ
Nghe mầm xuân hổn hển
Bỗng ước mình thành một bầu trời
Để những cánh én về ca hát
Để gió anh trước khi cõng mùa Xuân về vương quốc khác
Vẫn chào nhau dù khô khát môi trầm
MƯA XUÂN
Anh gửi mưa cho em phải không
Hay là gửi ước mong trong ngần theo gió
Vẫn cháy ngày nắng lửa
Sa mạc em nở hoa Xương rồng
Gọi mưa chỉ có cơn giông
Xé sa mạc ra làm ngàn mảnh
Mưa với em - ước mơ đỏng đảnh
Ướt trong mơ!
Biền biệt cuối chân trời
Anh là mưa Xuân tốt tươi
Gom những giọt cuối cùng tặng người đàn bà Cát
Mưa anh mang mùa xuân đến sớm
Cỏ khâu lành những vết đau
Cát ôm mưa rất lâu
Mùa Xuân rắc hoa bừng sa mạc
Hợp âm mưa và cát
Khán giả là ngàn sao
Giai điệu mùa Xuân trong ngọt đến cồn cào.
NGƯỜI CÓ ANH LINH
Tôi sẽ quỳ bên nấm mộ tươi
thắp đôi bạch lạp sưởi ấm người
tay ngà âu yếm nâng cỏ biếc
Mưa lạnh giăng màn buôn buốt rơi
Mộ chí nào ngăn được đôi mình
nghìn trùng đất thẳm ngấm hương tinh
Thân này cát bụi dù vầy lấp
Quấn quýt đôi hồn vẫn anh linh
Bài thơ nhỏ lệ ướt mộ rồi
người có âm thầm lắng nghe tôi
Ta hóa đôi hồn lên cánh bướm
Đây tà áo cũ dấu in môi
MANG SÔNG LAM TRỞ VỀ
Giấu sông Lam trong ngực
Đi muôn phương khô khát trăm bề
Mỗi khi muốn gục ngã
Lại uống thầm một giọt sông quê
Giọt thương nhớ ấy
Có lệ của mẹ ,mồ hôi của cha, lời tỏ tình của bạn chăn trâu ấp úng…
Có thơ xứ Nghệ mọc thành Đại Huệ
Có văn xứ Nghệ mọc thành Thiên Nhẫn…
Có tài hoa quê mình rũ cát bỏng bay lên
Uống một giọt thôi trong veo nóng bỏng
Vừa chạm môi nghe Ví Dặm mặn lòng
Biền biệt đi như mây trắng ngang trời
Một ngày mang sông Lam trở lại
Còn trong và ngọt nhờ sông
Phố thị nhiều mưa đục vị
Thả sông Lam chảy cùng kỉ niệm
Đất quê võng đưa, tay sóng bồi hồi
Tóc bạc ôm sông mà hát:
- Không nhớ cố hương đi lạc mất hồn người.
CÁT
Cát đâu cần tặng nốt son
Khiêm cung Cát tự mài tròn đấy thôi
Cát lặng thinh dưới chân người
Ru êm chẳng đợi những lời từ ân.
Dã Tràng gửi cát tri âm
tâm tư lao khổ của âm thầm đời.
Vô tư trước mọi rong chơi
Ai hòng nắm chặt, cát rời kẽ tay.
Dẫu sa mạc cát đọa đày
chắt chiu giọt nước cho cây trổ mầm.
Chẳng anh em vẫn tình thâm
Cát cùng đồng đội hóa thân trường thành.
Trước phôi pha vẫn long lanh
Linh hồn cát giữ thiện lành pha lê