Vài nét về tác giả:
Hoàng Hiền tên thật là Hoàng Thị Hiền, sinh năm 1990. Dân tộc Tày. Quê quán: Xã Hồng Việt, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng. Hiện chị đang là Biên tập viên VOV Đài tiếng nói Việt Nam. Chị là hội viên Hội VHNT tỉnh Thái Nguyên; Hội viên Hội VHNT CDTTS tỉnh Thái Nguyên; Hội viên Hội VHNT CDTTS Việt Nam.
Giải thưởng:
Giải C tập truyện: Gửi trăng về núi – Cuộc thi sáng tác và phổ biến VHNT về đề tài các dân tộc thiểu số tỉnh Thái Nguyên năm 2021
Giải Khuyến khích cuộc thi thơ trên tạp chí Langbiang năm 2022
Giải Ba cuộc thi thơ “Nhịp điệu mới 2023” do Tạp chí Văn nghệ Thái Nguyên, VOV6 Đài Tiếng nói Việt Nam tổ chức
Giải Khuyến khích cuộc thi thơ trên Tạp chí Văn nghệ Hòa Bình năm 2022-2023
Giải Nhì cuộc chùm thơ Vu lan mùa 3- Quê hương Đạo pháp- Tình người do Giáo hội Phật giáo Việt Nam tổ chức 2023
Giải Nhất cuộc thi thơ 30 năm thành lập huyện đảo Cô Tô, tỉnh Quảng Ninh năm 2024
Giải Ba cuộc thi Thơ hay 2023 do Tạp chí VHNT TP Hồ Chí Minh tổ chức.
Các tập sách đã xuất bản:
1- Sóng ngược ( Tập truyện ngắn)- In chung
2- Gửi trăng về núi ( Tập truyện ngắn)- In năm 2021
Bản ở trên tay
Con đường đèo tựa thế núi hình sông
trên lưng chở giấc mơ của người khác
cả đời này muốn một lần đi thẳng
rẽ ngả nào trái tim của tôi ơi
để không đau vết nứa cắt cuống rốn làm người
để không nhìn mắt nhau bật khóc
vời vợi bánh xe quay
bản ở trên tay
thương nhau thì sẽ tới
lời hứa ngày nào nếu hoá mây bay
tôi sẽ gom thành cơn mưa nhỏ
gieo mùa lúa nương chín ruộm bên đường
phần người cô đơn về gặt.
Vừa đi vừa đếm
em đi lạc trong ước mơ của mình
như con sóng đợi hoá thân vào cát
có sẵn dấu chân nào trên đồng
gạn mùa muối bớt đau
ta nhìn vào mắt nhau
bật khóc có phải kiệt cùng nỗi nhớ
heo may neo hơi thở
trên thân còng vo cát đếm ngày trôi
người đói lửa nhớ rừng
kẻ bão giông khát biển
chúng ta không ai nhặt chiếc bóng của mình
cuộc đời này vừa đi vừa đếm
hồi sinh mấy lần mới biết thương
khắp bản còn khúc then vượt biển
cho người sớm tối cấy cày có một mảnh nương
có mái nhà đêm mưa đón đứa trẻ nhỡ đường.
Bói cho tuổi ngựa
bói mãi không ra
may rủi con giáp mình
chúng ta đều đi về phía cái chết
lối này hay lối khác
tên mình chìm sông Bằng
khi lời thương còn găm gốc rạ
mây sà xuống đồng anh không biết
mây lên núi rồi*
anh gieo neo bậc đá dựng nhà
em còn
một sàn nhà đói lửa
một cái địu con lên rẫy chưa dùng
anh về ru em ngủ được không
em bói mãi chưa ra con giáp mình...
Chú thích
*Ca dao Tày:
Mây xuống đồng không lấy
Mây lên núi rồi mới tiếc ngẩn ngơ
Mưa ở Thần Sa*
không đỏ như nước đãi vàng
em chìm trong mờ mịt
tuổi nào chưa kịp khóc đã làm vợ
miệng người dưng lá ngón
mưa ở Thần Sa
như hai đứa mình không thể gặp
dở cười dở khóc
điếng núi điếng mây
lòng người dưng gai bồ
chẳng thể hóa thân thành thác đổ
lấp đời quanh xác ngô khô
mưa ở Thần Sa
có người tiền sử đến nay còn buồn.
*Thần Sa: một địa danh ở huyện Võ Nhai, Thái Nguyên
Trăng
rơi
rơi
tròn vành cốc rượu
người say đã cạn rồi
trăng đi ra bờ suối
xõa tóc xuống dòng óng ánh trôi
có hạt thóc nào sót lại tuổi ba mươi
người đàn bà đưa lên môi cắn đôi vỏ trấu
nửa mắc võng giữa trời
nửa làm thuyền độc mộc về xuôi
trăng
rơi
rơi
bờ vai sương đẫm ngực rồi
khu rừng trùng trùng đau lặng
bình minh lên khói bếp tỏa mái nhà
đàn con lăn lóc như củ khoai, củ sắn
em
rơi
rơi
người vừa thức trên mái tóc
ngày giấu vào trong ngực
cốc rượu xoay tròn
lời hứa của người say
như tuổi người đàn bà cầm hạt thóc trên tay.