Thơ Hoàng Thao

Thơ Hoàng Thao

Cao nguyên đá mùa trút cọng

Lên cổng trời
những em bé H’mông xách cặp lồng đến lớp
Núi Đôi quen như ngực ai bỏ lại lũng đất bằng
hổn hển thở
bước người cõng củi
dinh thự họ Vương tụt xuống chiều nắng nguội
cũ mốc ngói âm dương

Đỉnh Mã Pì Lèng* im lìm tiếng hí
hơi ngựa thở còn mờ dòng Nho Quế
khói bếp đuổi sương
lửa đỏ đất tường trình
đống cây ngô ngồi chầu trên mỏm đá
áo chàm sờn gùi đất rắc đầy khe
khóm cỏ voi lắc lư vài nhánh nhỏ
bò gác mõm chờ lá trên máng gỗ
vạt cải lưa thưa điểm chấm hoa vàng
nương sắn muộn trơ cành mùa trút cọng
khát từng hạt mưa
bạt ngàn đá xám chĩa mũi chông nhọn sắc lên trời
thách thức người
không mỏi…

Dốc chín khoanh, cua chữ M
gấp duỗi
xe chậm rãi leo lên, tụt xuống
sau rào đá em nhón chân ngóng đợi
nhọ quệt mặt nhắc hồn về với núi
tiếng kèn lá rót vào ngẩn ngơ
cây sa mộc già đơn côi
gió lạnh…

Chênh vênh Lũng Cú
háo hức Khau Vai
chợt gặp “chỉ một câu hát có lòng…”  **
sợi lanh trắng nối hai đầu ống
vắt lên sườn đá cao nguyên

Nụ đào chúm chím…
…………………………………………..
*Mã Pì Lèng là một trong “ tứ đại đỉnh đèo” cao nhất Việt Nam
**Dân ca Mông

Cặp mắt xứ Mường

con đường này
đã đi qua
lối đạp xe hằn trơ lõi đá
nếp sàn cũ treo veo
cặp mắt Mường thăm thẳm !

hoa mua tím sườn đồi
ngọn lau trắng vờn quanh vách đá
khói lam mờ bay bên suối
tiếng chim hoang hoải bìa rừng
đâu thấy lá bạc, lá vàng
cây Chu đồng* bông thau, quả thiếc
mấy mùa xa
đi qua nuối tiếc
ai ngờ lạc mãi dấu chân…

vượt ngầm Cang
câu thơ xưa có ngăn dòng nước chảy
suối Đúng vắt nguồn giót mãi xuống Đà Giang
lời ru ún** vọng ra từ cửa voóng***
bậc man**** mòn thớ gỗ
tìm sao lại được bước mình
nắng đông mềm hanh hao sắc lá …

ba mươi năm
hành trình nào cho vòng quay vội vã
tiếng cười phiêu lãng qua hơn mười ngàn ngày như quen như lạ
hiển hiện trước mặt nhau
lành nguyên mà vỡ vụn
những vu vơ quên nhớ ùa về
góc kỷ niệm lên men
cặp mắt ấy rưng rưng ánh ngọc
nói lời gì cho gió, cho mây
đã từng gặp và đi không song hành hai ngả
tóc điểm màu sương
trải bao khúc rẽ, cua ngoằn

bất chợt gặp lại Mường
người hong nắng
người rãi mưa
rét ngọt !
…………………………………………………………………………
* Truyện cổ tích dân tộc Mường/** Ru con
*** Cửa sổ nhà sàn   /**** Cầu thang lên nhà sàn Mường

Ánh lửa cao nguyên

Anh tìm em
Qua con đường dã quỳ rực rỡ
Ngọn Chư Đang Ya ngút cao
Em bé Gia Rai kết vòng nắng cỏ
Da ngăm răng trắng nhoẻn cười…

Anh tìm em
Sơn nữ viết thơ tình trên núi
Một bóng mây che một cơn gió chạy
Bạt ngàn xanh cao nguyên
Thơ và em hiện sinh
Gặp em, xanh ngút đồi chè
Gặp em, rẫy cà phê mọng đỏ
Gặp em, rừng cao su lá đổ
Làn khói bay ngang quán nhỏ
Hồ Tơ Nueng – ánh mắt Pleiku long lanh như thể
Chiều chưa mưa mây cũng ghé tự tình…

Những con đường bazan bụi phủ
Pho tượng tình yêu nép dưới bóng nhà rông
Dáng mẹ bồng con đứng chờ bên mái mộ
Người hai mặt biểu cảm hai chiều khi cùng nghe chuông đổ
Gỗ phong rêu khảm mấy mùa sương
Nắng cao nguyên thiên phú
Tạo tác bàn tay gân guốc vẽ lại cả mặt trời…

Anh đã thấy
Hương cà phê ùa ra theo gió
Ánh sáng bừng lên từ đốm lửa đỏ nơi em !

Bên mũi Nghinh Phong

Qua núi Tao Phùng chiều lồng lộng gió
chợt gặp em dạo gót trước Bạch Dinh
chân sóng trắng dạt dào tung lụa
hòn Hải Ngưu nằm ngóng trăng lên…

Hải đăng sáng như sao trên Núi Lớn
thuyền ra khơi, dõi con mắt từng đêm
hàng dừa đứng tóc nghiêng mềm đang vẫy
ánh lao xao, cập bến những mạn tàu

Thuyền cá tụ quanh bờ nghe sóng hát
xóm ngư chài hong lưới đón bình minh
Bãi Dứa, Bãi Dâu, chùa Niết Bàn Tịnh Xá
Phật Thích Ca ngồi, tâm trí phía trùng khơi… 

Bãi Trước, Bãi Sau nâng đôi bàn tay Chúa
nắng và mây gom hoa đại trắng bừng
hào phóng biển hòa khoảng trời ngọc bích
ru mãi lời phiêu lãng giữa chơi vơi

Thân thiết quá đỉnh Vũng Mây, Cầu Đá…
gương mặt xinh dệt mộng đã bao năm
em kiều diễm xanh cùng màu biển biếc
tôi xiêu lòng hôn gió…Mũi Nghinh Phong !

Trước tháp cổ Ponagar

Những tầng tháp xếp cao thời gian
Thời gian tị hiềm lở mòn đức tin trong từng thớ gạch
Ponagar soi mình bên bờ Sông Cái
Chắt mạch nguồn từ đất đá tinh khôi

Những cột đứng không mái che sương khói
Vẫn “Thiên Y Thánh Mẫu” đời thường
Ponagar “ Mây trời và bọt biển”
Lật trang kinh Veda; sánh cùng Shiva linh thần sinh diệt

Những bậc đá hướng thiên dâng kính
Vũ nữ Apsara thoát y bước ra từ phù điêu cổ sử
Tiếng kèn Saranai, tiếng trống Paranưng
ngợp hồn từng nhịp Ghinăng thổn thức

Sóng rượt trắng bờ
Tóc dừa vẫy nhau
Xanh gió biển Nha trang !

Ngày tôi xa Huế

Ngày tôi xa
Huế lẻ đôi
O dư vị cũ chong đôi mắt chờ

Tôi buồn ngược gió vào mơ
O chìm trong nét ngẩn ngơ bao thời

Mưa rơi rơi
Huế thương ơi !
Đông sang áo tím vắng nơi Cổ Thành

Phố đâu có bớt người xinh
Biết bao phế tích đang xanh rêu chờ…

Tôi đi sớm ấy sương mờ
Bến giăng hư ảo, núi mơ bóng vàng

O say giấc cũ mộng màng
Tôi miên man phá Tam Giang lưới đầy

Mịt mùng bóng lá ngàn cây
Hương Giang lặng lẽ đâu đây thuyền về…

Đêm Khau Vai

Đêm Khau Vai rừng ru lá thở
bước em về ngồn ngộn đá Đồng Văn
gió chuốt Mã Pì Lèng sắc lẹm
Nho Quế ánh mềm buông dưới mây giăng

Mèo Vạc ẩn vào sương núi
cách đào Lao Xa điểm màu xuân biên giới
áo chàm xanh thúc bò cày cặm cụi
em nghiêng mình gùi rắc hạt mầm tươi

Hoa lê bừng sắc trắng tinh khôi
đá kỳ vĩ nơi đại ngàn đứng tuổi
nắng rớt từng tia lụa rơi rơi
cao nguyên triệu năm nâng bước em vời vợi

Đêm khau Vai lá reo lời gió
tiếng khèn vui réo rắt vút lưng trời
bồng bềnh mây chen lối người rất vội
lạc mình tôi nơi bóng núi cao vời !

Khi đàn cò bay ngang qua phố

Con chiền chiện bay lên từ cánh đồng đay
Đay tuẫn tiết bên bờ sông đỏ
Dấu chân ta tìm về nơi cũ
Đâu thấy lại mình chỉ thấy bến phong sương


Em sang sông như con sáo ngang chiều
Ta lạc bóng mình lâu quá
Mẹ rạp còng nón cũ úp trên lưng
Cha không kéo nổi tiếng điếu cày giòn nữa, khói ảo mờ khản đặc tiếng ho khan

Phố Hiến cổ lưu niên, tường rêu móng chạt
Phủ lên mình những lớp bụi trầm luân
Cây nhãn tổ chống chằng thân cỗi, rễ neo vào bờ thương cảng lãng quên
Lạch Bảo Châu dẫn thuyền buôn tụ về Hội Quán
Hóa đường mòn tím lớp lớp hoa xoan
Dòng lặng lẽ chở phù xa ể oải
Ngã ba sông lơ ngơ tiếng gà lười bới rác
Lau trắng vẫy cờ phơ phất như mơ…

Nguyệt Hồ chiều khê vàng, ủ trấu ráng mây
Khúc lở bồi như hình trăng khuyết
Có nhớ người, nhớ đất không tên
Nắng mưa quện màu sóng sánh

Hàng cây già nua sù sì mấu vỏ
Lá đậm hơn màu cỏ
Vớt lên câu phú* nổi chìm
Đền Hoa Dương** ngót ngàn năm đa sanh si ôm ngọn, choãi thế chân kiềng
Đền Đức Thánh Trần hương trầm lan tỏa
Ta ngóng em về chắp tay chiêm bái
Mẹ không còn khái niệm thời gian
Gối chống cằm lầm rầm chuyện những ngày thơ bé…

Đàn cò trắng xua mây
Chở nỗi mình qua phố !
 
…………………………..
* “Phú Nguyệt Hồ”
** Tên làng cổ Hoa Dương cũng là tên cũ của Đền Mẫu ngày nay

Hậu Halloween

Con quỷ dối lừa ẩn trong những thi thể sống
Ẩn trong mạch máu, tủy xương
Người tái tạo và tôn vinh mi bằng bộ mặt giả trang
Mi bạo hành mình bằng giả thuật…

Tàng hình ư !
Mi ẩn cả trong ta
Ẩn trong giấc người mộng mị
Ẩn trong nhan sắc hoa hồng buổi sớm

Xua đuổi, thoát xác mùi hương
Ẩn trong mũi gai còn đọng sương giăng
Sao phải giả gương mặt mình rất thật
Phù thủy giả ngôn, lưỡi dài, môi mỏng
Quyền năng nào chân tướng cũng lộ nguyên …

Halloween! Halloween!
Chúa có lãng quên nét tị hiềm lệch miệng
Mắt giả hài ma mị hốc sâu đen…

Dị bản ngày

Ngày vật vã trên đống ngày cặm cụi
méo những vỏ lon bia lẩn khuất trong đám đồ hỗn tạp
không giấu nổi dáng vóc hình nộm nhồi rơm nhân bản trên cánh đồng duy lý
lỗi tập tin mùi
rớt lại ngũ vị hương
phảng phất mùa giống mùa
sau
trước…

lời thánh nhân sừng sững vắt ngang dãy luận ngôn
mấy thời
kim
cổ
hao hao tựa cái hao hao
phong trần
khái quát ngang tầm khái quát…

mái tóc muối tiêu nhuộm màu con trẻ
bộ ngực cũ nhồi silicone nõn nà da thịt
phố kiểu làng
làng như phố
phiêu du…

lỗi gen
dị bản
thành dị bản hoàn nguyên
ngày vẫn ngày thánh thiện…


Leave a Reply

Your email address will not be published.