Thơ Hương Sinh

Home NHÀ VĂN Thơ Thơ Hương Sinh
Thơ Hương Sinh

Vài nét về tác giả:

Tác giả Nguyễn Thị Hương Sinh sinh năm 1953 tại Như Quỳnh, Văn Lâm, Hưng Yên. Bà là Hội viên Hội VHNT Hưng Yên, chủ nhiệm CLB Thơ Lục bát Đoàn Thị Điểm, và là tác giả của 3 tập thơ: Trí Ân, Chòng chành bến cũ, Người đàn bà ngồi xâu ký ức.

Bà đã nhận giải thưởng Viết về Biển đảo quê hương do Tỉnh đội kết hợp với Hội phụ nữ tỉnh phát động năm 2015 với tác phẩm Lời san hô đạt giải Khuyến khích và Tập thơ Chòng chành bến cũ đạt giải Khuyến khích năm 2021 .

1. BÂNG KHUÂNG HỒ KIỀU

Hồ Kiều*!

Nàng hồn nhiên mọng tươi bức họa

Giọt xuân e ấp bên cầu

Tiếng mưa rơi va vào ký ức

Dòng Nậm Thi đưa ta về bến bờ hư thực

Có điều chi mà trầm tích ngổn ngang

Cột mốc ngắm cầu

Đắm đuối xốn xang

Cửa khẩu Lào Cai thăng trầm huyền thoại

Nắng gió thất thường, núi rừng biên ải

Đất với người đồng sức, đồng lòng

Có đất nước nào như Tổ quốc ta không?

Việt Nam!

Việt Nam!

Chợ Cốc Lếu người mua, kẻ bán

Người Việt, người Hoa lác đác sang, về

Nét thổ cẩm thêu màu dân tộc

Ly rượu Sán Lùng thả mắt hả hê

Đường sắt nối láng giềng vắt ngang thế kỷ

Hải Phòng – Lào Cai – bến đỗ Côn Minh

Con tàu lấp lánh sơn kỹ nghệ

Nghĩa tình

Càng sơn

Có mờ đi vết xước!

Dãy Hoàng Liên

Miết lưng ngựa lắc lư xuống phố

Đỉnh Phan Xi Păng

Ấm bên bếp lửa

Cô gái Nùng đội mây xuống núi

Bước chân em khúc nhạc hòa tiếng suối

Lào Cai ơi! Mây trời

Khi đục, khi trong

Sớm mưa nguồn

Chiều chớp bể giăng!

Cây vẫn xanh bến núi điệp trùng

Người nơi đây

Tựa hoa rừng, kiên trung dáng đá

Hồ Kiều ơi!

Dẫu hai đầu hai ngả

Núi nối núi, sông nối sông

Ta một chiều thăm thẳm bâng khuâng.

* Cầu Hồ Kiều bắc qua sông Nậm Thi biên giới Việt – Trung tại cửa khẩu Lào Cai.

2. CÔN ĐẢO

Ta đến rồi! Ôi đảo xanh, biển lặng

Vạt nắng vàng mơn man bờ cát trắng

Nghe thì thầm từ trong con sóng

Mênh mang bức họa biển trời

Côn Đảo dịu dàng khúc nhạc đưa nôi

Từng con sóng nối về ký ức

Nhành san hô thẳm sâu tiềm thức

Gió giật mình năm tháng cứ trôi

Bãi cát, bìa rừng, gốc cây, bến chợ

Xin người bước chân nhè nhẹ

Máu xương còn khuya sớm đó đây

Lá bàng, hoa bằng lăng trầm mặc

914, chiếc cầu tầu hằn sâu con số

Hòn đá lăn người cũng lăn theo

Mùa gió chướng về vạt trơ bãi sọ

Hàng keo đêm đêm cây đứng đó

Con sóng nào in hình một gió

Những ai còn, ai đã ra đi?

Hoa cài tóc em thơm phảng phất

Vọng núi đồi tiếng hát in khuya

Một góc trời trùng trùng bia mộ

Khói nhang thơm vịn ngọn gió trời

Tiếng chuông chùa vọng miền tĩnh lặng

Côn Đảo rạng dần khúc nhạc đưa nôi.

3. CUỘC HÀNH TRÌNH

Biển sinh thuyền

Đất sinh ra bến

Bến chờ thuyền trọn một kiếp người

Thuyền cập bến một dấu chấm dòng trôi

Cánh cửa ấy

Mỗi con thuyền đều lọt trong vòng xoáy

Chỉ khác một điều thôi

Cuộc hành trình chậm, nhanh dòng chảy

Yên ả trời hay nắng dãi, mưa giông

Cuộc hành trình từ giữa mênh mông

Phẳng lặng, thác ghềnh, bềnh bồng may, rủi

Phía chân trời mênh mang ngả lối

Chốn trần gian bằm chặp luân hồi

Trộn vào nhau

Đau tiếng khóc, mẻ tiếng cười

Mặn ngọt, đắng cay

Mỏng dày ký ức

Hãy nâng niu bao điều còn phía trước

Những dòng sông hoang hoải đi qua

Nơi giọt nắng đọng nhạt nhòa

Nhờ ngọn gió hóa giải nỗi lòng chưa chịu cũ

Rồi một ngày kia

Thuyền không đón bình minh nữa

Trời, đất, cỏ cây chuếnh choáng phút giao mùa

Dòng song vắng tiếng chèo khua

Để lại phía sau vui, buồn, trong, đục

Văng vẳng bên tai tiếng rạng ngày thôi thúc

Cuộc hành trình về phía mới sơ sinh.

4. BẤT CHỢT

Bất chợt

Em đã gặp anh trong thơ

Cặp mắt đượm màu nắng gió

Những bước chân nhiệm âm thanh trăn trở

Buông tay súng

Anh về cầy xới cánh đồng thơ.

Những con chữ

Cất chưng từ bom đạn, dầu dãi ruộng bờ

Lặng lẽ, mặn mòi mà không hề biết tuổi

Cứ xanh rờn theo năm tháng gian nan

Sóng gió

Cội già

Quê kệch

Bỗng như sợi dây mềm buộc chặt trái tim người

5. MẸ VÀO THÀNH CỔ THĂM CHA

Đêm nay trời đổ mưa rào

Xin đừng ngập lối mẹ vào thăm cha

Lần trong từng giấc mơ qua

Mẹ đi từ thuở mượt mà tóc xanh

Trùng trùng bia mộ vây quanh

Chân nhang gió dập chòng chành xô nghiêng

Chạm vào ngọn cỏ linh thiêng

Nghe trong hoài niệm nỗi niềm rưng rưng

Chưa quen mặn muối cay gừng

Đã khum tay thắp ngập ngừng khói nhang

Phận người một dấu chấm than

Lẫn vào ngọn gió mà loang trắng trời

Nghĩa trang Thành Cổ bời bời

Cỏ non giàn giụa dâng lời thơm hương

Mẹ ngồi đây với khói sương

Dáng người tạc giữa mười phương đất trời.

Leave a Reply

Your email address will not be published.