Vài nét về tác giả:
Nhà thơ JANG JEONG SUN tốt nghiệp Đại học Giáo dục Daegu và nhận bằng thạc sĩ Giáo dục Ngôn ngữ Hàn Quốc từ Trường Cao học Giáo dục Đại học Yeungnam. Bà từng làm giáo viên tiểu học. Thơ của bà được in lần đầu tiên vào năm 2016 trong tạp chí hàng tháng ‘Simunhag’. Bà là thành viên của Hiệp hội Simunhag Hàn Quốc, Hiệp hội Nhà thơ Hiện đại Hàn Quốc, Hiệp hội Văn học Hàn Quốc, Hiệp hội Nhà phê bình Văn học Hàn Quốc, Hiệp hội Văn học Chữa lành Hàn Quốc và Hiệp hội Văn học Ieodo. Bà đã nhận ‘Giải thưởng Hiệp hội Nhà phê bình Văn học Hàn Quốc’, ‘Giải thưởng Văn học Baekun’, ‘Giải thưởng Văn học Chữa lành Hàn Quốc’ và ‘Giải thưởng Hiệp hội Nhà văn Chữa lành Hàn Quốc’. Các tuyển tập thơ của bà bao gồm: Cuối cùng trời cũng nắng (Finally Sunny) (2020), và Vượt qua đêm cuối cùng (Overcoming the Last Night) (2023).
Ánh nắng chiếu trên ngọn tháp
Xuyên qua bức tường giữa các dây thường xuân,
Tia nắng đang cố len lỏi vào.
Như bao đôi mắt từ vô vàn đám đông,
Một chú rể với mái tóc xoăn đang chờ đợi cô dâu của mình
Đàn xen-lô và đàn vi-ô-lông
Kèn coonê và đàn vĩ cầm trầm
Xin đừng ngừng nói lời cầu nguyện đẹp đẽ
Một phụ nữ tóc đen, một người đàn ông đội khăn xếp
Cái bắt tay kết hợp giữa phương Đông và phương Tây,
Hướng về phía ngọn tháp
À, đây là khoảnh khắc mất mát của chiếc đồng hồ cát.
Nỗi khát khao từ đôi mắt buồn đã bám rễ
Trên tấm khăn trải bàn thêu hoa hồng vàng,
Một người hầu mặc bộ đồ vàng đang rót nước từ chai
Rượu vang chảy ra cùng ánh hào quang
Bộ tứ chơi nhạc của cuộc sống đang tiến đến đỉnh cao.
Ngôn ngữ hai mươi tuổi
Khiến tôi mỉm cười trong giây lát.
Đó là ngôn ngữ tuổi hai mươi.
Làn da ấy mềm mại như vải bông phơi khô trong nắng.
Hương cà phê thơm nồng khiến ta khó ngủ.
Là dòng thơ dẫn lối.
Là giai điệu sống động của đĩa CD mới ra lò.
Cứng như vỏ quả óc chó,
Không lay chuyển bởi tiếng khóc của mèo đen.
Gáy trắng tỏa sáng ngay cả trong ánh chiều tà.
Chúng là đôi cánh của gió đang tiến dần lên dốc, v.v…
Viết một lá thư ngay cả trong bão tuyết.
Bật sáng đèn đường mỗi ngày.
Với một ngôn ngữ đã hai mươi tuổi,
Tôi cần treo lên chiếc váy trắng của mình.
Cuối cùng trời cũng nắng
Mấy suy nghĩ cứ quẩn quanh ngày hôm ấy,
Bao giọt nước mắt tích lại chẳng thể giải tỏa
Tôi đoán đều biến mất rồi
Buông bỏ khoảng thời gian bị đè nén nặng nề này,
Cả sân đang chật kín khách mời.
Tôi không thể trì hoãn nữa.
Tôi cần chọn đôi giày thật nhẹ và vững vàng để chuẩn bị tiếp họ.
Màu tử đinh hương ngời sáng trên chiếc váy trắng.
Con bướm vàng tươi thường bay ra bay vào bức tranh ấy, cũng đang xòe cánh rồi.
Ngày hôm nay vẫn là chút kỷ niệm,
Dẫu chỉ như cơn gió
Để tránh bị tê liệt như con bù nhìn rơm
Cần chào đón những con vẹt tình yêu và đám lau sậy đỏ nhạt.
Cuối cùng tôi
Học cách giao tiếp bằng ánh mắt yêu thương
Nhảy bật dậy từ băng ghế
(Chuyển ngữ bởi Trần Quỳnh Hoa)
______________________
Jang Jeong Sun’s poems
About Jang Jeong Sun (Korean poetess):
Poetess Ms. JANG JEONG SUN graduated from Daegu University of Education and received a master’s degree in Korean Language Education from Yeungnam University Graduate School of Education. She worked as an elementary school teacher. She made her poetry debut in 2016 with the monthly magazine ‘Simunhag’. She is a member of the Korean Simunhag Association, Korean Modern Poets Association, Korea Literary Association, Korean Literary Critics Association, Korea Healing Literature Association, and Ieodo Literary Association. She received the ‘Korea Literary Critics Association Award’, ‘Baekun Literary Award’, ‘Korea Healing Literature Award’, and ‘Korea Healing Writers’ Association Award’. Her poetry collections include: Finally Sunny (2020), and ‘Overcoming the Last Night (2023).
Sunlight falling on the spire
By Poetess Ms. Jang Jeong Sun
Breaking through the wall between the ivy vines,
The sunlight is trying hard to intervene.
Like the eyes of countless crowds,
A groom with curly hair waits for his bride
Cello and violin,
Cornet and viola,
Please don’t stop the beautiful prayers
Lady with black hair, man in turban
Asian and Western handshakes are combined,
Heading to the spire
Ah, it’s a moment of loss for the hourglass.
The longing of sorrowful eyes takes root
On a tablecloth embroidered with yellow roses,
A servant in yellow clothes pours a bottle of water
Wine pours with a halo
The quartet of life is reaching its peak.
첨탑 위에 내린 햇살
장정순
담쟁이덩굴 사이 벽을 뚫고
햇살은 끼어들고 싶어 안간힘을 쓴다
수많은 군중의 눈빛처럼
곱슬머리의 신랑은 신부를 기다린다
첼로와 바이올린
코넷과 비올라의
아름다운 기도는 멈추지 말아 줘
까만 머리카락의 숙녀, 터번의 남성
동양인과 서양인의 악수는 합쳐져
첨탑으로 향하고
앗 모래시계는 상실의 찰나구나
애절한 눈빛들의 갈구는 뿌리를 벋는다
노란 장미가 수 놓인 식탁보에
노란 옷 하인이 물병을 붓는다
포도주가 후광을 받으며 쏟아진다
생명의 사중주는 절정을 치닫고 있다
Twenty-year-old language
By Poetess Ms. Jang Jeong Sun
It made me smile for a moment.
It’s a twenty-year-old language.
Its skin is as soft as sun-dried cotton.
It’s the strong scent of coffee that makes it difficult to sleep.
It is a line of poetry that serves as a guide.
It’s the lively melody of a freshly baked CD.
Strong like a walnut shell,
Not shaken by the cry of a black cat.
The white nape of the neck shines even in the twilight.
They are the wings of the wind that advance uphill, etc.
Writing a letter even in a blizzard.
Turning on the street lights every day.
For a twenty-year-old language,
I need to hang up my white dress.
스무 살 언어
장정순
잠깐 나에게 눈웃음 지어 준
스무 살 언어는
햇볕에 말린 솜처럼 보송보송한 피부다
잠 못 드는 진한 커피 향이다
길잡이가 되어주는 시 한 구절이다
갓 구운 CD의 통통 튀는 선율이다
호두알 껍질같이 강하다
까만 고양이의 울음에도 흔들리지 않는다
어스름 속에서도 빛나는 하얀 목덜미다
오르막으로 전진하는 바람의 날개 등이다
눈보라 땅에서도 편지를 쓰며
날마다 가로등을 켜는
스무 살 언어를 위하여
하얀 드레스를 걸어두어야겠다
It’s finally sunny
By Poetess Ms. Jang Jeong Sun
The thoughts that were hanging around that day,
The tears that accumulated because I couldn’t sort them out
I guess they left
Letting go of this heavily suppressed time,
The whole yard is full of guests.
I can’t delay.
I need to choose light and sturdy shoes and prepare to meet them.
The lilac color is bright on the white dress.
The bright yellow butterfly that was flying in and out of the canvas is also spreading its wings.
Today remains as a handful of memories,
Even if it’s like the wind
To avoid being paralyzed like a scarecrow
Love parrots and light red reeds must also be welcomed.
I finally
Learning loving eye contact
Jump up from the bench
드디어 맑음
장정순
그날 축 늘어뜨렸던 상념과
정리하지 못해 고였던 눈물이
떠났나 보다
이런 무겁게 억눌린 시간을 툭 툭 털어버리니
온 뜰은 손님으로 가득하다
지체할 수 없다
가볍고 탄탄한 신을 골라 마중 채비를 차리자
하얀 원피스에 라일락 빛이 화사하다
화폭을 드나들던 샛노란 나비도 날개를 펴고 있다
한 움큼의 기억으로 남는 오늘이
설령 바람 같을지라도
허수아비처럼 마비되지 않으려면
사랑 앵무새와 연붉은 갈대도 맞이해야 한다
나는 드디어
사랑스러운 눈 맞춤을 배우며
벤치에서 벌떡 일어난다