Thơ Lâm Việt Tùng

Thơ Lâm Việt Tùng

Vài nét về tác giả:

Tác giả Lâm Việt Tùng sinh năm 1961, học Toán nhưng thích làm thơ từ nhỏ. Đỗ Khoa Toán – Lý, trường Đại học (ĐH) Khoa học Tự nhiên TP HCM và được chọn du học tại trường ĐH Kỹ thuật Budapest (Hungary).

Năm 1986, sau khi tốt nghiệp, anh được giữ lại trường làm trợ giảng về CNTT. Sau khi kết hôn với một cô gái Hungary xinh đẹp, anh chuyển sang làm CNTT cho công ty phát triển hệ thống GIS (như Google maps bây giờ) cho Tập đoàn Dornier (Đức), nay thuộc về ESA – Trung tâm vũ trụ Châu Âu.

Được 5 năm, anh và gia đình chuyển sang làm việc và sinh sống tại Hà Lan từ 1995 đến nay. Tại Hà Lan, anh thành lập công ty riêng về CNTT, phát triển phần mềm và làm tư vấn kiến trúc giải pháp tin học, đặc biệt trong lĩnh vực viễn thông và ngân hàng cho nhiều tập đoàn lớn của thế giới có chi nhánh tại Hà Lan và Châu Âu như: Liberty Global, Siemens, Compaq, AT&T, Huawei, British Telecom, Ziggo -Vodafone, ABN-AMRO, ING bank… Anh Tùng từng là chuyên gia tư vấn, kiến trúc sư trưởng CNTT của Tổng công ty Mobifone tại Hà Nội và hiện vẫn là cố vấn (từ xa).

Là người làm CNTT, anh thấy được vận hội to lớn của đất nước nếu biết tận dụng thời cơ, có chính sách đột phá tập hợp mọi nguồn lực trong và ngoài nước, Việt Nam sẽ phát triển và nhanh chóng hội nhập với các nước văn minh, phát triển. Anh Tùng đã có nhiều bài viết nêu các giải pháp để Việt Nam phát triển như loạt bài về chuyển đổi số, vấn đề giáo dục, môi trường…

Là “dân” công nghệ, nhưng anh lại rất thích làm thơ. Thơ anh là tiếng lòng của người con xa xứ, dạt dào nỗi nhớ quê hương, những kỷ niệm sâu đậm về gia đình, bạn bè, những trăn trở về thời cuộc, niềm cảm thông với phận người…

Anh Tùng là Cộng tác viên thường xuyên cho Tạp chí Quê Hương và hay chia sẻ các bài thơ trên Facebook, dịch thơ Hungary, viết tiểu luận về âm nhạc Hungary và bài viết “The Journey to The White House Song” – “Hành trình tìm về Ngôi Nhà Trắng” được chọn trình bày tại Hội thảo “GLOBAL DIASPORA NETWORK FORUM” ở Seoul, Hàn Quốc tháng 11, năm 2021.

   

LỄ TÌNH NHÂN KHÔNG EM

Đêm nay gió thổi thâu đêm

Nụ hôn bỡ ngỡ bên thềm không phai

La Hay trằn trọc nhớ ai

Cà phê sáng ấy ban mai thật hồng.

    

Gió sao phá vỡ gương trong

Mặt hồ nổi sóng cho lòng ta đau

Dù cho ngàn dặm xa nhau

Sóng tình mãi vỗ bạc đầu ngàn lau.

   

Em là sao sáng nhiệm màu

Hôm nao lỡ rớt bên cầu tặng anh

Hồ Gươm hy vọng mãi xanh

Phút giây gặp mặt yên lành biển khơi.

     

Tình Nhân cách trở hai nơi

Tim anh vẫn đập phương trời có em

Mong sao hạnh phúc bình yên

Nụ cười mãi nở buồn phiền sẽ tan.

   

HẸN ƯỚC VỚI ĐẤT TRỜI

Nhớ em đêm khuyết nửa đêm

Trăng tròn thao thức niềm riêng nơi này

La Hay đã ngủ yên say

Giáng Sinh đêm trắng nhớ ngày bên nhau…

   

Gió đưa mây vội về đâu

Hãy mang đi hết nỗi sầu cho ta!

Bỗng dưng lại nhớ quê nhà

Nhớ hồ Ngọc Khánh uống trà gừng tươi

Hướng dương thơm nức nụ cười

Hàn huyên hai đứa như người quen lâu

Noel là phép nhiệm màu

Lang thang cười nói bên nhau yên bình

Hồ Tây đèn sáng lung linh

Mùa đông ấm áp tay mình trong tay.

    

Cầu mong năm mới nhiều may

Mai về trời đất ngất ngây hương tình.

   

CHÒNG CHÀNH

Gập ghềnh đồi núi hương lan

Mơ hoang lạc lối, hoa tàn tả tơi

Lả lơi trăng uốn giữa trời

Đêm trần gió cuốn váy rơi lối vào

Gối chăn nhầu nát non cao

Dưới khe sóng vỗ dạt dào từng cơn

Nắm tay lên đỉnh đường trơn

Da mềm, môi ướt, liễu vờn gió xuân

Đêm hoang vọng tiếng thở gần

Thình lình sét đánh ngoài sân mưa rào

Chòng chành thuyền ngất theo sao

Sương rơi ướt bến, tơ nào quấn quanh.

     

Chòng chành…

thuyền mãi chòng chành…

    

BỖNG DƯNG

Bỗng dưng lại nhớ tới em

Ngại ngùng muốn nói sao thèm cầm tay

Bỗng dưng không nắng mà say

Bồng bềnh mây trắng như đầy nhớ mong.

    

Bỗng dưng sông lại đổi dòng

Mặt hồ gương tráng sao lòng bất an.

Bỗng dưng muốn níu thời gian

Cho hoa nở mãi ngút ngàn hương say.

   

Bỗng dưng bèo gặp nước đầy

Có duyên không nợ chia tay bất ngờ.

    

Bỗng dưng con lạc mẹ chờ

Nghe tin khủng bố thẫn thờ tim đau

Bỗng dưng bom đạn trên đầu

Gaza tan nát còn đâu tình người

Gần nơi Chúa đã ra đời

Từng giờ máu đổ đỏ tươi nắng chiều…

    

Bỗng dưng thơ cạn lời yêu

Hoàng hôn biến mất, liêu xiêu một người.

   

ĐÊM TRĂNG LONDON

London thao thức nhớ em

Trăng tròn vằng vặc sông Thames êm đềm

Một mình đi dạo trong đêm

Thương thương nhớ nhớ nỗi niềm cuộn mây

Mùa thu lá đã rụng đầy

Vô tình xào xạc dưới giày đơn côi

Thời gian như bỗng ngừng trôi

Nhấm cà phê đắng người ngồi lại mơ…

     

Hình như ai đó đang chờ

Ngắm trăng thầm hỏi anh giờ nơi đâu

Sao xa tới nửa bán cầu

Trăng ơi, ta bán hết sầu cho trăng!

   

HOA LỤC BÌNH VẪN TÍM

Tháng mười đẹp nhất hai mươi

Chị em hạnh phúc tươi cười nhận hoa.

    

Có người em gái ở xa

Chẳng ai thăm hỏi, chút quà cũng không

Một mình nước mắt lưng tròng

Vô tình bóp chặt bó hồng tự mua

Trách sao số phận như đùa

Bàn tay máu chảy… trời mưa thình lình.

   

Ta ơi, sao nỡ xa mình

Chân trời góc biển cho tình đơn côi

Nhớ thương hết đứng lại ngồi

Lục bình vẫn tím lặng trôi theo dòng.

    

MỘT LỜI

Một lời từ tế bằng vàng

Một lời hờn giận tan hoang cửa nhà

Một lời bóng gió nát hoa

Một lời khuyên tốt hơn là tiền cho

Một lời cá cược mất bò

Một lời nói dối dày vò bao xuân

Một lời thăm hỏi rất cần

Một lời chân thật đến gần bên nhau

Một lời dứt khoát sẽ đau

Một lời an ủi bao sầu bỗng tan

Một lời thương nhớ bình an

Một lời ghen ghét như ngàn vết dao

Một lời đường mật ngọt ngào

Một lời nói thẳng khó vào tai to…

    

Thôi em tất cả anh lo

Yên tâm mua sắm tự do cả ngày

Xin đừng có nói ai hay

Người ghen sẽ nghĩ anh say đất trời …

   

Mong em chỉ hứa một lời

Dù cho dông bão… suốt đời yêu anh!

    

NÀNG THƠ

Thủy tiên vàng rực bên sông

Tơ lòng nhuộm nắng vàng đong giọt buồn

Không màu mằn mặn thầm tuôn

Chảy về biển cả thành muôn sóng tình

Giọt vui tan dưới bình minh

Long lanh sương sớm cho mình cùng mơ.

    

Bâng khuâng bỗng nhớ Nàng Thơ

Trên đồi Vọng cảnh thả tơ xuống thuyền

Sông Hương soi bóng cười duyên

Linh thiêng Thiên Mụ giải phiền nhân gian.

    

Áo dài tha thướt Vu Lan

Gặp trong Từ Hiếu cầu an hôm nào

Giọng em mía lụi ngọt ngào

Tràng Tiền phượng đỏ “khóa” vào tuổi thơ

Ngâm mình trong nước Suối Mơ

Áo em thấm nước… đến giờ không quên.

    

Anh đi mang hết ưu phiền

Đông Ba chiều vắng nỗi niềm có chăng?

   

LỜI THỀ NHA TRANG

Chào em gái bán hạt điều

Bùi thơm chẳng biết còn nhiều hay không

Núi Cô Tiên vẫn ngóng trông

Trong Nhà Thờ Đá mà lòng mềm sao…

   

Chợ đêm nhộn nhịp hôm nào

Mải tìm bún sứa… vương vào tơ em

Đường Trần Phú đã ngủ đêm

Tỉnh nghe tiếng cát vỡ mềm dưới da

Rì rào sóng biển gần xa

Hoà chung nhịp thở tình ca ngọt ngào

Hòn Chồng… Hòn Vợ… thủa nào…

Mải nghe em kể… ngã vào cung mê…

   

Anh đi quên mất lời thề

Bỗng như ai nhắc… nhớ về Nha Trang.

   

ƯỚC GÌ

Ước gì mùa hạ nồng nàn

Trăm hoa đua nở muôn ngàn sắc hương

Ước gì tim bớt nhớ thương

Công viên ghế đá uyên ương chụm đầu

Ước gì có phép nhiệm màu

Chỉ trong chớp mắt về mau tỏ tình

Ước gì ta lại bên mình

Áo dài gió lộng lung linh đêm nào

Ước gì cùng ngắm trăng sao

Nụ hôn trả nợ ngọt ngào nắng hanh

Ước gì em cạnh bên anh

Đan tay soi bóng kênh xanh buổi chiều

Ước gì nghe giọng em yêu

Dịu dàng nũng nịu giữa điều đúng sai

Ước gì thức tới ban mai

Hương say trăng nát đêm dài thăng hoa

Ước gì mình vỡ trong ta

Thành cơn bão tố mang xa lại gần.

Ước gì…

   

VÀNH KHĂN TANG TRẮNG

Hãy dành một phút để tưởng niệm những người đã ngã xuống…

    

Cô Lin, Gạc Ma, Len Đao

Ba tên yêu dấu khắc vào tim ta.

Cúi mình tưởng niệm dâng hoa

Sáu tư liệt sĩ máu hòa biển Đông

Một lòng theo bước cha ông

Quyết tâm bảo vệ non sông tới cùng

Sáu tư kết lại vòng cung

Đồng lòng giữ đảo anh hùng xiết bao

Tuổi xuân thắm đỏ cờ đào

Máu hoà mặn biển thấm vào thịt da

Ghi lòng tạc dạ Gạc Ma

Một phần máu thịt của cha ông mình.

    

Gạc Ma máu nhuộm bình minh

Xung quanh bọt trắng kết hình khăn tang

Xót thương lòng bỗng xốn xang

Nỗi đau mất đảo, nắng vàng bỗng quên!

    

BỨC PHÙ ĐIÊU

Tặng những người phụ nữ trồng hoa Túc Duyên

   

Sông Cầu dòng nước biếc xanh

Chở hoa vào bán nội thành hôm nay

Đồng tiền, thược dược… bao ngày

Mát tay chăm bón say bầy bướm ong.

Nhọc nhằn chân đạp lưng cong

Mồ hôi đẫm áo kết vòng mây bay

Bóng in trong nắng mai gầy

Đuổi theo xe mãi loang đầy triền đê

Bầy chim chao lượn say mê

Đánh rơi nốt nhạc, đồng quê thức dần

Lao xao trong Rét Nàng Bân

Rập rờn nghìn bướm bay dần đi xa…

    

Bức phù điêu nhỏ quê nhà

Anh mang theo mãi đậm đà quê hương.

Leave a Reply

Your email address will not be published.