Vài nét về tác giả:
Tác giả Lê Thanh My, tên thật là Lê Thị Thanh My, sinh năm 1966. Chị sinh ra và lớn lên tại An Giang, với hơn 30 năm làm việc ở môi trường văn học nghệ thuật địa phương. Bắt đầu viết từ những năm đầu 90, năm 1992 chị có tác phẩm đầu tay là một tập thơ. Hiện chị đã xuất bản 10 đầu sách, gồm 8 tập thơ, 1 trường ca, 1 tập thơ song ngữ Anh – Việt, trong đó vài tác phẩm đã đạt giải thưởng. Từ 2019 đến nay chị về hưu và đang sinh sống tại Tp. Hồ Chí Minh.
Dự cảm
nhớ từ trong bóng tối
sáng dần lên
rõ như gương mặt người
nằm cạnh nỗi buồn tôi
lý lẽ từ từ buông xuôi
nụ cười trên môi chợt tắt
không ai tìm mưa để nhặt
không ai tìm nắng để khêu
chạm không tới được rồi
vầng trăng xa vời vợi
quanh tôi đom đóm lập lòe
vườn khuya rõ như ai nhắc
dự cảm đêm trầm mặc
áo người kẻ một đường tơ
hương bay nhẹ như tóc
cuộn vào tôi giấc mơ.
Ở sân bay
người người xếp hàng rồng rắn
họ cúi xuống
nghĩ đến lúc bay lên
anh chầm chậm xem tin nhắn đến
vừa buông
thân đã muốn đổ kềnh
em đang dưới cơn mưa
cách xa mười dặm
nói vào khoảng không là em đã thương!
Nhớ khói
khi vòm mây không còn
đàn chim sẻ không quay về nữa
gió quên lời hứa
gom về nhớ mong
khu vườn chật kín những mùa trông
em xếp đặt từng buổi chiều nằm cạnh nhau
ký ức đan xen như những nan tre vàng úa
cây khô không cần lửa
lặng câm
rằng thương khói sẽ bay vòng
xám không phải là sắc màu dẫn vào bóng tối
mùa đông áp lên khuôn ngực những sợi tơ bổi hổi
em và mây
em và khói
em và môi anh
ngủ vùi trong cơn mưa ướt đẫm.
Nghĩ chậm
chỉ còn lại màu phai trên tóc
vài chiếc lá khô run rẩy trong chiều
xa xôi bỗng trở về nặng nhọc
em bây giờ như lá vàng côi
lạnh bên ngoài
tâm tư cuộn vào trong
thiền
biết giận hờn ai khi tự mình vấp ngã
người chứ nào phải đâu sỏi đá
em bước ra khỏi nỗi buồn của mình
và đi
như mây tan trong sương
như hạt nước ẩn vào cơn mưa lấp lánh
cuối cùng
em cũng chỉ là ảo ảnh
trong tầng tầng dị mộng của anh.
Những ngày mây xám đục
là ngày con chim thất lạc cành
bay lơ mơ giữa khoảng trống
buồn mênh mang
quên là điều không dễ dàng
cúi mặt mà đi
trong giấc mơ chập chờn bao suy nghĩ
dưới tàn cây lá rụng
có một mơ hồ qua đây
ngày thiêu thân
yêu như say
chẳng có điều gì khiến ta tỉnh giấc
khi xa là thật
em như mây giữa trời
trôi mãi, chẳng màng xanh!