TỰ LÒNG BIẾT ĐỦ
Vẫn biết quỹ đời không vô tận
Dè sẻn bắt buông việc ta đời
Biết thân phận mọn, chi ngang ngửa
Và em chăm chút điểm xuyết vui
Mong sống đẹp đời thêm vui mới
Quên đi, nhường chút dễ đâu nghèo
Mở lòng đón thuận dù hơn kém
Biết được người vui, ta vui theo
Hẹp lòng, thất hứa khi để thẹn
Nhỏ mọn chấp chi tự chuốc hèn
Rộng hẹp lẽ thường “giàu vì bạn”
Tiếng rằng cao thấp chốn bon chen
Lấy kém làm hơn vơi thao thức
Trí lực ngàn cao dễ đâu sang
Đôi lời tán thưởng đầu cao gối
Điều độ tâm tư ém lòng vàng
Biết đời đâu ít khi bất trắc
Nhận diện hèn sang lắm khóc cười
Tự lòng biết đủ đu nào gió
Mong chút bình tâm rộng thiên trời…
DỰ HỘI TRẦN GIAN
Chợt hứng thơ trào dậy trong lòng
Mỗi câu chữ buồn vui thấm lệ
Góc khuất giọt lòng khổ thêm kiếp khổ
Đôi nỗi tâm tư trĩu nặng đong đầy
Nỗi cảm đắn đo sau trước trở xoay
Điều độ tâm tư vuốt tròn nắn khéo
Cắt tỉa đính nhụy hương đủ khéo
Biết lòng đau dấu dị dạng đơm điều
Không biết từ bao giờ và không rõ từ đâu
Quen dấm mẻ cộng trừ tâm tư cảm thức
Đâu dám là mình nhìn sau ngó trước
Ám ảnh bất an điều tiếng thị phi
Chán vạn âu lo cạn nghĩ hồ nghi
Những muốn với thơ sẻ chia cứu rỗi
Ta với thơ, thơ với ta ngờ khi có lỗi
Dự hội – hóa – trang lấy giả làm đời
MỘT NĂM MỘT THÁNG
Một năm, một tháng, một ngày
Đóng khuôn thúc thủ rủi may mù mờ
Khó điều thực giả huyền hồ
Định hình, định dạng tín ngờ, lệch tâm
Một ngày, một tháng một năm
Mở ra đóng lại đâu tâm đâu tình
Đắm say ngỡ đã hư mình
Tỏ mờ tín chỉ trọng khinh, xưa giờ
Khư khư ôm cái hồ mơ
Ít đâu vồ cái hồng vơ đủ thừa
Lương tâm buồn nỗi mất mùa
Chữ Tài, chữ Đức chợ trưa ế ềnh
Thương ai đâu dễ thương mình
Lênh đênh đành cũng lênh đênh thế thời…
KHÔNG ĐỀ
Cùng một cây có cành bổng cành la
Cũng ra trái có phía chua phía ngọt
Cùng anh em một nhà dại luôn thua thiệt
Nỗi buồn đau, sướng khổ chẳng giống nhau
Chỉ thể than thân nào biết tại đâu
Dại mấy ai thương nhường nhiều, lấn lướt
Biết rõ phận trâu, chậm chân uống nước đục
Học chẳng mấy khôn, lại nữa càng khờ
Có cô gái rủ lòng thương đã đợi chờ
Mọi che chắn, liệu lường em đỡ
Giờ em đi, tôi thành cơ nhỡ
Xa xót thương em thêm nữa thương mình…
KHÓC MƯA
Trong cơn mưa giông tháng ba tháng tư
Sấm sét nổ, rền vang vỡ giọng
Vắng bặt tiếng ếch nhái côn trùng hòa giọng
Chúng sơ tán sao hay trốn biệt đất sâu?
Những cơn mưa rào tháng bảy tám, đuổi nhau
Tiếng sấm cuối mùa chuồn chuồn bay đậu
Họ hàng ếch nhái dế giun vắng đâu không hòa tấu
Chúng đâu cả rồi, tiệt chủng rồi sao?
Tiếng sấm đội mưa, mùa vụ lệnh trời
Tiếng ếch nhái côn trùng mang hồn vía đất
Dàn động ca trời vạn năm duyên kết
Hay chúng tuyệt tự rồi
giời góa khóc mưa…