Thơ Lee Ah Young

Thơ Lee Ah Young

Nhà thơ Lee Ah Young sinh ra tại Sangju, tỉnh Gyeongsangbuk-do, và đã hoàn thành khóa học viết sáng tạo tại Trường sau đại học thuộc Đại học Mỹ thuật Chung-Ang. Bà ra mắt tác phẩm đầu tiên trong tạp chí hàng quý “Free Literature” vào năm 2001. Bà đã viết ba tập thơ và giành được hai giải thưởng văn học. Hiện tại, bà là Phó Chủ tịch của Hội Văn học Thế giới Hàn Quốc.

Dal Bodrae

Chín giờ tối sắp chuyển sang mười giờ 

Giao lộ Văn phòng Quận Gangbuk 

Ngã tư đang đợi ánh đèn giao thông

     

Con đường giữa Đỉnh Insubong và Baekundae, với tuyết còn sót lại 

Mặt trăng trắng tinh khôi đang mọc lên

Trên đỉnh Insubong 

Mặt trăng ló dạng thật tươi tắn và lịch lãm.

   

Khi đèn giao thông chuyển xanh 

Mặt trăng gọi tôi qua bên kia đường

Đến quán cà phê Dal Bodrae ngay trước mặt

   

Mẹ xuất hiện trong giấc mơ của tôi đêm qua 

Che giấu những ngón tay thương tổn trong chiếc váy tạp dề

Giống như một chiếc lá sen đẫm sương 

Mẹ lau trán cho tôi 

   

Mẹ giống như mặt trăng trước cửa quán cà phê Dal Bodrae

Trở thành một bức tượng đá 

Chờ đợi sao Thiên Lang xuất hiện.

   
    

Căn nhà bùng cháy

Khi cánh cổng riêng đóng lại, nửa vầng trăng mọc trên ngôi làng.

Trên mái nhà tràn leo kín giàn bầu,

Hoa bầu trắng chầm chậm mở hé mắt.

   

Ngày gió thổi qua lỗ hổng ở bức tường,

Trong trái tim cô gái đang tìm kiếm các vì sao lúc mặt trời mọc,

Có một căn nhà tranh đang bốc cháy.

   

Lửa nào mà không thể dập tắt, ngay cả khi xe cứu hỏa đến,

Có phải vì cô ấy thích núi non hơn biển cả?

   

Nếu băng qua sa mạc, cô ấy sẽ thấy nhiều đồng cỏ và ốc đảo

Thử thổi vào một cây sáo không có lỗ.

   

Ẩn náu trong những ngọn lửa cháy,

Cô ấy đi qua đi lại Haneuljae trên núi Wolaksan. 

 

Một con đường xanh thăm thẳm trong tháng bảy,

Mùi thông kích thích mũi cô ấy.

Ngọn lửa ấy chưa bao giờ được dập tắt.

   
   

Hoa anh thảo

Dãy núi sông của tuổi thơ tôi, nơi gió tươi mới ở lại

Tôi ghét ánh sáng ban ngày; ghét cay ghét đắng

Hoa nở trong ánh trăng

Giữa bóng tối và ánh sáng

Con đường tự động sáng bừng bởi đèn hoa năm màu.

    

Khi cổ họng đau, tôi lắc lắc đầu

Trong bức tranh còn dang dở của anh trai tôi

Nếu trăng lưỡi liềm đang sầu muộn, đó chính là bông hoa mặt trăng mà ai đó đã cần cù chăm bón. 

    

Phía ngọn đồi xanh nơi làn gió nhẹ thoảng bay

Anh trai tôi, người chưa bao giờ lấy được vợ,

Mang theo một đôi giày hoa ướt đẫm sương đêm

Cung cách dễ thương của chị ấy, cách chị ấy giao tiếp với anh, cách anh xử sự với chị ấy.

Anh vội vã đến gặp chị ấy với đôi chân trần của mình.

____________________________________________

Lee Ah Young’s poems

Poetess Ms. Ah Young Lee was born in Sangju, Gyeongsangbuk-do, and completed the creative writing course at Chung-Ang University’s Graduate School of Arts. She made her debut in the quarterly magazine ‘Free Literature’ in 2001. She has authored three books of poetry and has won two literary awards. Currently, she serves as the Vice President of the Korean World Literature Association.

Dal Bodrae

 

Nine o’clock at night is turning to ten o’clock

Gangbuk-gu Office Intersection

The crossing waits for the traffic light

   

The road between Insubong Peak and Baekundae, with residual snow remaining

The pure white full moon is rising

Above Insubong’s head

The moon walks out looking fresh and stylish.

   

When the traffic light changed

The moon beckons me to come across

To Dal Bodrae Cafe before my eyes

   

My mother appeared in my dream last night

Hiding her raw, sore fingers in her dishcloth skirt

Like a dew-covered lotus leaf

Mother washing my forehead

 

She’s like the moon in front of the Dal Bodrae Cafe door

Becoming a stone statue

Waiting until the alpha star appears.

   

달 보드래

                                                     이아영

밤 아홉 시가 열 시로 가고 있는

강북구청 사거리

건널목이 신호등을 기다린다

    

잔설 남은 인수봉과 백운대 사잇길

새하얀 보름달이

인수봉 머리 위로

새색시 맵시처럼 걸어 나온다

   

신호등이 바뀌자

어서 건너오라 손짓하는

눈앞에 달 보드래 카페

   

어젯밤 꿈 섶에 나타나시어

생손 앓은 손가락 행주치마에 감추고

이슬 머금은 연잎처럼

내 이마 씻어 주시던 어머니

달 보드래 문 앞에 

망부석 되어 

알파성이 뜰 때까지 기다리신다

   
   

A Burning House

As the private gate closes, a half-moon rises above the village.

On the roof overflowing with gourd vines,

White gourd flowers slowly open their eyes.

   

The day the wind passed through the hole in the wall,

In her heart that searched for stars in the rising sun,

A thatched house is burning.

   

What can’t be put out even when a fire truck comes,

Was it because She liked the mountains more than the sea?

   

If she walks through the desert, she will find meadows and oases.

Try blowing on a flute without holes.

   

Take refuge in the burning flames,

She crosses over and over Haneuljae on Wolaksan Mountain.

   

A path full of deep blue in July,

The smell of pine tickles her nostrils.

That fire has never been extinguished.

   

화택火宅 한 채 

                                                     이아영

하늘보다 더 파아란 바닷물

흰 물거품 되어 바위섬 간지럼 태우듯

많이 맞아서 멍이 든 

내 등 살짝 스치며 물러난다

좋은 지 싫은 지 내색도 없이

   

몽글몽글 탱글탱글

나는 낮이고 밤이고 침묵모드

파도 타고 잔잔히 와도

세차게 내 볼을 쳐도

나는 샤이보이 말이 없어

  

하루 종일 심심하지 않게

놀아주는 것이 고마운 게지

어느 때고 힘들면 내 등물 치며 놀라고

   

고개조차 안 들고

납작 엎드려 있어온 천년 세월

   

지각변동이 없는 한 

나는 언제나 그 자리

붙박이장으로

너만 기다릴께

   
   

Evening Primrose

The river ridge of my childhood, where the fresh wind stays

I hate bright daylight; I detest it

Flowers blooming in the moonlight

Between darkness and light

The road is automatically brightened with five-colored flower lamps.

   

When my throat hurts, I shake my head

In my brother’s unfinished drawing

If the crescent moon is sad, it is a moon flower that you worked hard to grow.

   

Toward the green hill where a ray of wind blows

My brother, who has never been able to get married,

Brings a pair of flower shoes wet with the night dew

Her cute way, her way towards him, his way towards her.

He hurries to meet her with his bare feet.

   

달맞이꽃

                                                     이아영

싱그런 바람 머무는 내 유년의 강 두렁

밝은 대낮이 나는 싫어 싫어

달 속에서 피어난 꽃

어둠과 밝은 사이사이마다

절로 저절로 오색꽃등 길이 환하다.

   

목울대가 아파오면 머리를 쓸래 슬래

못다 그린 우리 오빠 그림 속에서

초승달이 애면글면 애써 자란 달 꽃이여

   

한 줄기 바람 부는 푸르른 언덕을 향해

여태껏 장가 못 간 우리 오빠는

밤이슬 젖은 꽃신 한 켤레 데리고

애동대동 걸어오는 그녀에게로

서둘러 맨발로 임 마중 나가신다.   

Leave a Reply

Your email address will not be published.