Thơ Lee Hee Kuk

Thơ Lee Hee Kuk

Vài nét về nhà thơ Lee Hee Kuk:

Lee Hee Kuk là một nhà thơ người Hàn Quốc. Ông sinh ra tại thành phố Seoul, Hàn Quốc. Ông là Dược sĩ và Giáo sư trợ giảng tại Khoa Dược, Đại học Công giáo Hàn Quốc. Ông là một thành viên của Ban điều hành Trung tâm Hàn Quốc thuộc Tổ chức Văn bút Quốc Tế. Ông đã xuất bản 5 tập thơ và đã giành được 4 giải thưởng văn học.

Cây Cầu

Một cây cầu dẫn đến hòn đảo đang được xây,

người ta chân trần bước qua biển

Khi tôi còn nhỏ, có người thầy như cây cầu lớn,

thầy ấy là cây cầu của tôi

Ba mẹ thường đêm mới về nhà,

Tôi ở lại lớp và đọc sách đến khi trời tối

Ngày hôm ấy tuyết rơi ngoài cửa sổ,

một vòng tay tay ấm áp ôm lấy vai tôi

Thầy giáo dạy tiếng Hàn,

thầy nắm tay tôi và dẫn tôi đến văn phòng rồi về nhà

Một bông hoa nở ở phía xa, chạm nhẹ lên cánh hoa

Tình yêu đã cho tôi được cưỡi lên vai thầy,

Đó là cây cầu nối mùa đông với mùa xuân

Bên ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi hệt như ngày ấy

Hàng ô tô nối đuôi nhau đi, thắp sáng cả cầu Yeongjong

Con đường băng qua biển thật tươi sáng

Trạm Dừng Chân

Lớp lớp của lặng im nằm dài như mấy thanh ray đường sắt

Nơi này

Thời gian chẳng ngoái nhìn lại

Chỉ có một hướng đi đang dần biến mất, là có thể ngắm thật lâu

Khi thanh ray đường sắt uốn cong thành góc,

một góc trời bị rách,

không gian ẩm ướt

Mùa điếc lặng, 

thời gian điếc lặng

Dấu hiệu mùa xuân trở lại từ xa xăm,

sắc vàng trên đường sắt

Từ khi nào trái tim vốn khép lại đã rời xa?

Người ra đi không bao giờ trở lại

Hoa đỗ quyên sau núi vẫy bao bàn tay đỏ

Lại thêm một người qua trạm dừng chân của ký ức

Có một thời gian nhăn nheo không thể dãn phẳng

Mặt Trăng

Tia sáng nhẹ nhàng gõ cửa

Ánh trăng,

Bàn tay ấm áp nào đã gửi ánh trăng đến?

Treo lơ lửng cả đêm

Chiếc đèn rọi sáng con đường tối

Chiếc đèn ấy thuộc về trái tim ấm áp nào?

Trằn trọc mãi, gắng xoa dịu giấc ngủ

Cái chạm khẽ ấm lòng,

Ai gửi tình yêu đến nơi đây?

Đã hứa rằng sẽ luôn ở đó

Dù ai đó cách xa,

Chúng tôi vẫn trân quý bạn.

Đẩy lùi bóng tối,

Bạn đây rồi, mỉm cười rạng rỡ

Cả thế giới như nở hoa.

Nơi đây hay đâu đó, tất cả chúng ta,

Sống và chết trong vòng tay của bạn.

(Chuyển ngữ bởi Trần Quỳnh Hoa)

__________________________

Lee Hee Kuk’s poems

Lee, Hee Kuk is a Korean poet. Born in Seoul city of South Korea. He is Pharmacist and Adjunct Professor of College of Pharmacy, The Catholic University of Korea. He is a member of Executive of PEN Korean Center of PEN International. He published 5 poetry books. He won 4 Literature awards. 

Bridge

A bridge to the island is built,

people crossed the sea on foot

When I was young, there was a teacher like grand bridge,

he was my bridge 

Parents used to return home late at night,

I stayed in the classroom and read until dark 

The day it snowed outside the window,

warm hands wrapped around my shoulders

Korean language teacher,

he took my hand and led me to the office and home

A flower that bloomed in a remote corner, caressing it

The love that made me ride on his shoulders,

It was a bridge Which connects winter to spring 

Outside the window, it snows like that day

Cars which biting their tails light up the darkness pass Yeongjong Bridge 

The road which is over the sea is bright 

다리 

섬으로 가는 다리가 놓이고

사람들은 걸어서 바다를 건넜다

어린 시절 그런 대교 같은 선생님은 

나의 다리였다

밤늦게 집으로 돌아오시던 부모님

나는 어둑할 때까지 교실에 남아 책을 읽었다

창밖에 눈이 내리던 날

어깨를 감싸는 따뜻한 손,

국어선생님은

내 손을 잡고 교무실로, 집으로 데려가주셨다

외진 구석에 피어있던 꽃, 어루만지며 

목말까지 태워 주신 사랑은 

겨울에서 봄을 이어주는 다리였다

창밖에는 그날처럼 눈이 내리고 

꼬리를 문 차들이 어둠을 밝히며 영종대교를 지나고 있다

바닷물 위에 길이 환하다

Halt station 

                  By Lee, Hee Kuk

Several layers of silence lie like railroad sleeper tie

This place

Time which does not look back

There is only a disappearing direction to look at for a long time 

When the railroad track bent into a corner,

the corner of the sky is torn apart,

the space is wet 

Season of deafness,

time is deaf

The expression of spring that has come back from a long way,

yellow on the railroad 

At what point did the folded heart transfer?

Those who left never returned 

Azaleas from the back mountain wave red hands

Another person passes by at the halt station of memories

There is a wrinkled time that do not straighten out

간이역

                                                     이희국

몇 겹의 고요가 침목처럼 깔려있다

이곳은 

뒤를 돌아보지 않는 시간과

오래도록 바라보는 사라진 방향만 있다

철길이 모퉁이로 휘어지던 그 때 

하늘의 귀퉁이가 우두둑 뜯어지고

허공이 다 젖었다

난청의 계절

시간은 귀가 어두워

먼 길 한 바퀴 돌아온 봄의 표정이

철길에 노랗다

접힌 마음은 어느 지점에서 환승했을까

떠난 이들은 아무도 돌아오지 않았다

뒷산 진달래가 붉은 손을 흔들고

기억의 간이역으로 또 누군가 스쳐간다

펴지지 않는 주름진 시간도 있다

Moon 

                      By Lee, Hee Kuk

Light quietly knocks on the window

The moonlight,

Whose warm hand sent it?

Hanging in the air all night

A lamp brightening the dark road

Whose warm heart does it belong to?

Tossing and turning, trying to soothe sleep

That warm touch,

Who sent this love?

With a promise to always stay there

Even those who are far away,

Together we look up to you.

Pushing away the darkness,

There you are, smiling brightly

The world blooms like a flower.

Here or there, all of us,

We live and die in your embrace.

달 

이희국

고요히 창을 두드리는 

저 달빛은 

누가 보낸 손길입니까

밤새 공중에 걸려 

캄캄한 길을 밝히는 등불 하나 

누구의 뜨거운 가슴입니까

뒤척이는 잠을 다독이는 

저 따뜻한 손길은 

누가 보낸 사랑입니까

늘 그 자리를 지키는 약속에 

멀리 있는 이들도 

함께 당신을 우러러 봅니다

어둠을 밀어내며 

환하게 웃어주는 당신이 있어 

세상은 꽃처럼 피어납니다

이곳이나 그곳이나 우리들 모두

당신의 품안에서 살고 집니다.

Leave a Reply

Your email address will not be published.