Vài nét về tác giả:
Tác giả Ngô Thanh Vân sống và làm việc tại Pleiku. Hơn hai mươi năm sáng tác, Ngô Thanh Vân đã trình làng bốn tập thơ: “Qua miền nhớ” (2006), “Mười hai tháng sáu” (2009), “Phác thảo đêm” (2015), “Nằm nghe lá thở” (2018) với hàng loạt giải thưởng Trung ương và địa phương: Giải thưởng “Tác giả trẻ” của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam (2009), Giải thưởng VHNT Gia Lai lần 2 (2005-2010), lần 3 (2010-2015), các giải thưởng hằng năm của Hội Văn học nghệ thuật Gia Lai, giải Tư cuộc thi thơ trên Tạp chí Văn học nghệ thuật Xứ Thanh (2011).
Theo Du Tử Lê, Ngô Thanh Vân không câu nệ thể thơ, cũng không cầu kì tỉa tót, thêu thùa câu chữ, mà “chủ tâm khai thác tính… ‘mộc’ của ngôn ngữ Việt” nhưng “mặt bên kia con chữ của thơ Vân, là những guồng lửa sống”.
CÂY NGÔ ĐỒNG
Cây ngô đồng trên đồi đã bao năm vươn mình che chở
ngày đôi bận đi về
sáng nắng chiều mưa nhắc nhở
rằng em dừng lại trú chân
Chẳng thể gởi nỗi niềm vào gió
gió tung hê
em thủ thỉ buồn vui cùng xù xì cổ thụ
cây kể em nghe vết thương từ cuộc chiến
trở trời nhói buốt suốt đêm đông
Cây lặng thầm ôm ấp những bão giông
mặc kệ cô đơn phủ đầy năm tháng
bỗng một chiều cây vặn mình trút lá
trơ cành
phơi giấc mộng không thành
Cây cứ thế rời xa chẳng nói lời từ biệt
đồi xanh bỗng khuyết một bóng tùng
những bận đi về
nghe đơn độc
đã vắng ngô đồng đứng chở che
Ngày mai em có qua lối cũ
chỉ thấy chênh chao lẫn thẫn thờ
một chiếc lá vàng vừa đậu xuống
nhạt nhoà khuất lấp cả sơn khê...
BÌNH YÊN DI CƯ
Những ngày cuối mùa hạ
Tôi chẳng biết cất nỗi buồn vào đâu
Điệu slow dìu dặt
Đêm sâu như mắt người mất ngủ
Ai đã đem sự bình yên di cư?
Những đêm cuối mùa hạ
Căn phòng trống tênh
Chỉ có bốn bức tường nhốt sự hoài nghi câm lặng
Cánh cửa khép hờ
Tôi chờ đợi điều chi?
Vài cơn mưa muộn ngang qua mái phố
Tôi chới với trượt chân chỗ dột
Chẳng một nơi bấu víu
Ngoài kia
Từng quầng mây vần vũ xô đuổi
Chẳng một nơi trú ngụ
Tôi tìm lại chính mình trong mỗi sát na qua
Ai đi cùng tôi trong đêm vắng?
Chỉ có tiếng thạch sùng tặc lưỡi
Thạch sùng ơi, sao kêu hoài kêu hủy
Lòng tôi đã nát như tương
Người có thương
Ghé vào đây dăm ba phút
Mệt mỏi rồi, tựa xíu mà thôi
Chẳng ai bước giùm tôi đoạn đường bão nổi
Tin tôi đi. Tôi sẽ vẫn cười hiền.
Đời cho nhiều vai diễn
Sắm vai nào cũng sống đến tận cùng
Những ngày cuối cùng của mùa hạ
Mùa covid thứ hai
Tê lạnh lòng người
Niềm tin gieo vào nỗi hoang mang tột độ
Khẩu trang lên ngôi
Che giấu mọi luỵ phiền
Che luôn ánh nhìn tội lỗi
Làm sao nhận diện chính mình?
Tôi đã đi trong những ngày cuối cùng của mùa hạ
Như một kẻ tâm thần
Du mục trên nỗi đau mà đôi môi rực rỡ nụ cười
Bỗng thèm một lần được khóc
Thèm một lần yếu mềm trên bờ vai vững chãi
Ngoài kia, gió vẫn thét gào
Tôi mò mẫm bước đi
Những ngày cuối cùng mùa hạ cách ly
Tôi xa lòng mình một đoạn đường diệu vợi
Cánh đồng tôi cằn khô sỏi đá
Quay bên nào cũng trống không...
TÔI ĐÃ VẮNG TÔI
Tôi đã vắng tôi chưa mà trống rỗng
đèn vào đêm phố ngả sang ngày
mình hoang lạnh hay lòng cô độc
đời có bao giờ như giấc mơ
Tôi đã cách xa tôi ngày gió lạc
tự du ca trên những vẹt mòn
hôm vọng nguyệt lời kinh sám hối
trăng mùa thu trong veo em
Những đoản khúc rạc rời
không nối kết
giữa cộ xe lui tới vẫn cộ xe
Tôi chạm phải một tôi
ngồi khóc
trước tôi xa của ngày hôm qua
Người bước đến lồng lộng màu kiêu bạc
nhuốm gió sương lâm lấm bụi phong trần
Tôi hành khất giữa miền tĩnh lặng
đêm dịu dàng hào phóng lời yêu
Tôi đã hoá rong rêu ngày ly biệt
cửa khoá
và tôi
đánh rơi chìa
Thôi đừng nói giữa bộn bề nghịch cảnh
thêm thắt lòng ngọn cỏ dưới chân đi
Tôi đã vắng tôi
người - khách lạ
những mến thương
xin gởi lại mây ngàn
muôn lượng kiếp
vô duyên miền hạnh ngộ
ngõ tương phùng
ta vẫn vắng nhau
Đau.
LẠC GIỮA NHÂN GIAN
Ta lạc giữa nhân gian từ kiếp trước
nên long đong lận đận mãi đến giờ
tìm một lối cho riêng mình đâu dễ
giữa biển đời ai biết được nông sâu
ta chập chững qua bao dòng trong đục
mãi lênh đênh hoa cỏ lạc tứ bề
thuyền mất lái biết lối nào êm ả
chỉ thấy bòng bong mớ rối ê hề
ta ngơ ngác trước lòng người thăm thẳm
ngỡ bao dung mà dao nhọn quanh mình
muôn vạn hướng sao hướng nào cũng lạ
chỉ có đêm sâu nương náu vỗ về
nâng một chén đã thấy đời nghiêng ngả
chuốc cho say mà tỉnh đến vô cùng
chân lỡ bước mới hiểu toàn nghiệt ngã
xem ra hoa cỏ níu tay người
Ta lạc chốn nhân gian này. Vô nghĩa
sáng trưa ngồi đếm bụi hồng trần
may sao còn dăm lời tri kỉ
nương nhau cho hết cuộc mưu sinh...
ĐỜI MẤY BẬN
cho C.N
Đời mấy bận loanh quanh vài con dốc
những xuống lên mải miết rạc chân người
quán ven phố dăm con khô xị đế
mà khề khà cũng hết cuộc tàn canh
đời mấy bận loay hoay mòn con chữ
cứ nhén nhom toan tính được vuông tròn
mình bé mọn soi mắt lòng chật hẹp
chữ đua chen quay quắt chuyện áo cơm
ôm mộng tưởng mơ chân trời rộng lớn
chỉ gió mây lồng lộng bạt núi đồi
mà mưa nắng trăng sao không bán được
mong gì chữ nghĩa
mấy ai mua
mình thất trận hỏi ai người đón đợi
cái bắt tay đau buốt bởi câu cười
mồi bén lắm bỗng dưng thành khoái khẩu
của dăm ba bạn nhậu vẫn hay ngồi
đời mấy bận
để thấy mình rất thật
thấy chát chua
đau đớn
lẫn ê chề
vuông sân nhỏ
với bóng mình thầm thĩ
Cụng ly
ta dốc cạn
buồn chi...
BÀN TAY CON
Những tháng ngày bình an
trở dậy trên chiếc giường quen thuộc
mùi tóc con quện mồ hôi mặn
hơi thở nhẹ nhàng
tay còn nắm tay mẹ không rời
những buổi sáng cuối tuần lăn lóc
biếng lười lo toan thường nhật
như con cá chẳng buồn quẫy đuôi
thả mình buông lơi làn nước
Trong cánh cửa im lìm
sự cô độc bủa vây
thấy mình lẻ loi đến lạ
cây cầu ấy
con đường ấy
nào đâu phẳng lặng
mò mẫm những bước độc hành
Tóc trên đầu đã bạc
tình trong tim cũng tàn
chỉ thấy toàn thất vọng
đớn đau cùng bẽ bàng
Những tháng ngày bất an gõ cửa
quẩn quanh chỉ bốn bức tường
ngoài kia phong ba bão tố
còn đường nào dành riêng em
Năm tháng này rất lạ
hoài nghi cả cuộc đời
bàn tay con là thật
neo giữa đời tinh khôi.
TRÊN NHỮNG TẦNG MÂY
Trên những tầng mây
chập chờn giấc mơ Ô Thước
tháng bảy trôi như có phép màu
lỡ một lần hạnh ngộ
Đôi khi
khát những dòng sông phù sa ngầu đỏ
em mê mải đồng bằng
bỏ quên hoa vàng phố thị
lối thu lá rụng tứ bề
Người cũng đừng trách mùa gió chướng
gió cũng có những ngày khó ở
như em
Đêm qua đóa quỳnh mãn khai
giữa trùng trùng sương mờ giăng giăng đèn vàng trầm mặc
phố vào đêm rất đỗi dịu dàng
Nên hôm này trên những tầng mây xám
nỗi nhớ nở từng chùm muôn muốt
lên xanh thẳm ngực em
Tháng bảy gãy một nhịp cầu
em tự bắc cho mình dải yếm
lối về ngập sắc cầu vồng
Sau cơn mưa...
NHỮNG ĐÓA HOA TỎA RẠNG
Chân trời và những đường bay
đón em bằng cái chạm tay sau tháng ngày biền biệt
những vì sao đêm nay thôi lấp lánh
nhường cho trăng non chênh chếch núi đồi
Ai hát cho em nghe lời của sóng
biển tràn nỗi nhớ xô bờ
nên phủ dụ những nụ hôn vội vã
vừa kịp ấm nồng
vừa kịp yêu thương
Khoảng cách luôn là thử thách
như ngọn lửa âm thầm
ngun ngún
chờ đôi ba cơn gió
vô tình
để cháy kiệt cùng sức trẻ
bùng bao khao khát đam mê
Trên đôi cánh màu đêm
đường chân trời hiện hữu
em đã thấy cuối đường hầm
ánh sáng
Và những đóa hoa tỏa rạng mặt trời.
NHỮNG BUỔI SÁNG CUỐI TUẦN
Làm sao đi hết buổi sáng cuối tuần
thực ra là bao buổi sáng của kì nghỉ lễ
thế giới em căn phòng 9 mét vuông vừa vặn
nhốt nỗi cô đơn
Anh ảo ảnh mờ xa mây ngàn đỉnh núi
vực thẳm em kí ức bời bời
khoảng cách có làm anh đau nhói
như em
Quẩn quanh với gian bếp một mình
tách cà phê để không như thể chờ người đến ngồi nhâm nhi vị đắng
em nào đâu biết uống
pha đó. Như là anh đang ở cạnh bên
Làm sao đo được chiều dài của giấc mơ nối tiếp giấc mơ
biết đâu sẽ giúp em nguôi nhớ
vài câu thơ bâng quơ cũng thấy mình lớ ngớ
trước ngồn ngộn bóng hình
Khát những chân trời rực rỡ bình minh
dù đêm vắng
gió thản nhiên vùng vẫy
đường lồng lộng
đời mênh mông
mặc kệ
cái đan tay đủ ấm cả núi đồi
Những buổi sáng cuối tuần đơn côi
mình vẽ nỗi buồn lên môi mắt
gởi vào đâu cũng thấy lòng quay quắt
hèn chi hoa cũng biếng cười
Nên em vẫn loay hoay trong chăn ấm
Làm cách nào đi hết
những buổi sáng cuối tuần
Không anh.
TAY NỞ ĐÓA TỪ TÂM
Qua vùng tóc thơm ngày cỏ rối
thấy rưng rưng trên nhánh khô gầy
xao xác gió thổi mùa vội vã
đóa cúc buồn khép nụ thơ ngây
thương hàm tiếu vương niềm xưa cũ
mà mắt trong ngơ ngác bên chiều
đi giữa phố nghe lòng vang vọng
lạc tứ bề ướt cả giấc mơ
đêm gõ nhịp rêu phong mái vắng
phố bơ vơ trầm mặc đèn đường
dốc lên xuống ríu chân khách lạ
chùng lòng khản giọng tiếng rao khuya
lặng lẽ ngắm mặt trời khuất núi
phía chân mây sót một ánh hồng
vẳng từng tiếng chim kêu gọi bạn
chợt giật mình ta biết đợi ai
qua thương nhớ thấy mình chật chội
chẳng thể ghi thêm một bóng hình
trong đơn chiếc biết đời quạnh quẽ
bàn tay khẽ bấu chặt bờ vai
buông tóc rối thả buồn lên mắt
thấy cay cay mỗi sớm mai này
hong chút nắng đón ngày vừa chớm
từ tâm một đóa nở trên tay.