Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Đắc Lập là hội viên Hội nhà văn Việt Nam và hội viên Hội nhà văn Hà Nội. Quê ông tại Tân Ước, Thanh Oai, Hà Nội. Hiện tại ông đang sống tại quận Hà Đông, Hà Nội. Lời tự bạch của ông: “Tôi viết những trải nghiệm của mình trong cuộc sống. Phấn đấu viết cho hay, chân thật hướng đến tính nhân văn cao cả“.
Các tác phẩm đã xuất bản:
⁃ Đất lạ, Thơ, NXB Văn hoá Dân tộc, 1995
⁃ Linh cảm, Thơ, NXB Thanh niên, 2000
⁃ Hoa sa mạc, Thơ, NXB Hội nhà văn, 2004
⁃ Thành phố, Thơ, NXB Hội nhà văn, 2008
⁃ Mây đậu, Thơ, NXB Hội Nhà văn, 2011
⁃ Tiếng thời gian, Thơ, NXB Hội nhà văn, 2018
Giải thưởng văn học:
– Giải thưởng Văn học nghệ thuật Nguyễn Trãi tỉnh Hà Tây lần thứ ba (2001-2005)
– Giải nhì (không có giải nhất) cuộc thi thơ Hà Tây (2006-2007)
– Kỷ niệm chương vì sự nghiệp văn học nghệ thuật Việt nam
H
Chào ngày mới
Ấy là lúc
Sinh khí đất trời
khởi phát
Ấy là lúc
Những bông hoa ngọn cỏ
Còn tươi thắm sương đêm
Là lúc dòng sông êm đềm không bị chao lên
Bởi tiếng ồn, rác rưởi
Ấy là lúc
Bầu trời xanh, những đám mây lơ lửng trước khi
mặt trời thiêu đốt
Chào ngày mới
Ấy là thời khắc đất trời cho ta sinh lực
Vượt qua thất bại, buồn vui
Để đêm về tâm hồn bình yên và yêu tin
Chào ngày mới
Ấy là lúc luyện khí
Để những ông già giữ trong mình quá khứ
vinh quang và bất hạnh
Những cô gái, chàng trai
giữ tình yêu và khát vọng
Trong tim
Để vượt đường
Cuộc đời là những ban mai cộng lại.
B
Có một cuộc sống khác
Đó là cuộc sống của ánh ban mai
Cuộc sống của những chồi non ...
những ngọn gió
Của những con sóng bạc đầu
quẫy sóng trùng khơi
....
Có một cuộc sống khác
trong mỗi con người ...
B
Những ngôi sao
Những ngôi sao trên trời có bao giờ gặp được nhau
Cách xa nhau hàng triệu năm ánh sáng
Cứ nhấp nháy ánh sáng riêng mình
Cô đơn giữa vũ trụ... vô cùng
B
Những lá bàng
Chưa bao giờ tôi thấy lá Bàng đỏ như thế
Đỏ như ứa máu
Trước khi về với đất
Để lại những búp non
Như những bàn tay hướng thẳng lên trời
Ngày mai
Làm bầu trời xanh cho trẻ con chơi...
N
Người thổi sáo ở cổng đền Ngọc Sơn
Không còn mắt thì còn tiếng hát
Còn con tim đập nhịp với đời
Những người có đủ đôi con mắt
Sao không hát lên tiếng hát của chính mình?
B
Người đánh đàn trên đỉnh Tam Đảo
Không biết từ thuở nào
Trên đỉnh Tam Đảo
Nơi quanh năm mây mù che phủ
Có tượng hai người chơi đàn và hát
Thời gian trôi
sét nổ ngang trời
Mưa rừng gió núi
Họ vẫn ngồi chơi đàn và hát
Mặc thói đời vô cảm
Mặc bon chen vị kỷ người đời
Mặc đạn nổ bom rơi
Họ vẫn ngồi ung dung chơi đàn và hát
Bao năm rồi bản Violin tha thiết
Bay theo mây quấn quýt nơi này
Ta lạc xứ mây trời huyền thoại
Tay vén mây thấy lại chính mình
Tôi nhìn họ
Tóc, râu đã bạc
mắt nhắm theo nốt nhạc
Đôi chân vẫn rung lên đánh nhịp
... Ánh thời gian vàng trên vai áo
Dưới chân người
Cỏ mọc xanh tươi...