Về số phận
Chúng ta còng lưng gánh số phận mình
thiện hoặc nghiệt duyên
con bướm bay trong mắt em dậy sóng cánh đồng
mẹ kể về mùa xưa trên luống rau nát lá
một ngày em bày tiệc đãi tôi
ngày kia thả cho tôi vài cánh hoa, một núm đất
Cười và khóc - hai cánh cửa mở vào nhau
số phận - đường cày dán nhãn bắt đầu/kết thúc
một nano giây bò trên lưng triệu năm ánh sáng
chúng ta ca hát về dấu chấm của mình trên trục thời gian
buồn lũ cải non héo dưới ánh mặt trời
thương con ốc sên ngậm muối
Một người bệnh Parkison đang đếm vô vàn bạc lẻ
một người bịt mắt ngắm mưa bay
tôi sống cùng tôi cả đời vẫn chưa hiểu được
vì sao tôi mải nhìn em
lúc tắm mưa cho đến khi làm bà của năm đứa bé
Ánh mắt tôi được cả đời em cõng
Số phận tôi không ai vác ngoài tôi!
Được mài ăn năn
Từ hố sâu hun hút
em bay lên
Gió chẻ tóc. Dìm lại đáy
đá gánh mù sương chìa chật đường bay
nhiễu động sẵn lòng làm mới chia ly
Em tưới ánh mắt lấp lánh lên xung quanh khi vừa đáp đất
những hồi chuông tôi nuôi trong ngực
ngân lên
cánh đồng đã phơi bao nứt nẻ
uống từ tốn giọt giọt thanh âm
lan ra
lấp đày mọi kẻ hở
Ánh sáng từ zero đến mặt trời phát xạ
tôi đi từ thuở mẹ dắt tay
đến giờ chưa gặp
phía bóng tối mọc lên bao nụ cười bí hiểm
một bàn tay chôn vùi trong lãng quên
bàn tay kia dựng ký ức dậy
Em vốc bụm nắng đổ xòe bếp lửa
réo kẻ tự bỏ bê về mái nhà xưa
tôi thấy mẹ ngồi run run lau vết nhăn nheo trên bậc cửa
thời gian rêu chưa?
Em làm nên viên đá
tôi được mài ăn năn
Chưa chín
Lá lấp lánh sau niềm khô vàng
hoa rải ngậm chiếc bóng em
Chúng ta ném mình lên sự lưỡng lự
khi dạo qua một khúc quanh
Trước ly rượu - ánh mắt tươi nầy
hồn như chưa ai báp tem
Chiếc bóng em lẩn vào không gian khác
đầu tôi thông thốc gió Lào
Miếng đất sét không chịu ngậm lửa
anh chưa chín người!