Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Minh Tâm, quê tại Hà Tĩnh, yêu thơ và sáng tác thơ. Chị là hội viên CLB Thơ Văn hoá Doanh nhân. Thơ chị được đăng trên nhiều báo và tạp chí. Hiện chị sống và làm việc tại Hải Phòng.
TÔI MUỐN
Tôi muốn về Hà Nội nghe mưa
Ngắm liễu rủ bên hồ như tóc dài thiếu nữ
Ngắm lá rải trên đường phố cổ
Nét rêu phong e ấp dưới mưa buồn.
Tôi muốn về Hà Nội ngắm hoàng hôn
Ngắm bước người qua dịu dàng trên phố
Ngắm cây bàng cuối thu tràn lá đỏ
Ngắm dáng ai dần khuất cuối con đường.
Tôi muốn về cùng Hà Nội yêu thương
Nơi ấy bên nhau một thời nông nổi
Tan học chung đường tiếng lòng bổi hổi
Mà khạo khờ mang thổn thức đi xa.
Đã bao mùa xuân tới đông qua
Để thương nhớ chất chồng thêm thương nhớ
Ơi Hà Nội mắt ai cười một thuở
Mãi bâng khuâng thôi thúc bước tôi về.
PHẬN NẾN
Em là cây nến mồ côi
Tâm tự cháy, lệ tự rơi mỏi mòn
Cũng mơ ước những vuông tròn
Cũng khao khát những dỗi hờn thương yêu
Đắng lòng kiếp nến tự thiêu
Dấu sau ngọn lửa bao điều nổi nênh
Bể dâu chi lắm bấy tình
Để em ngọn nến buồn tênh cõi người.
TÌNH THU
Em đi trong chiều phố biển
Rợp đường sắc lá thu bay
Em nghe hương thu dịu nhẹ
Lời thu tha thiết dâng đầy.
Thu xôn xao mùa lá rụng
Tán bàng rợp phố nghiêng chao
Em bâng khuâng tìm trong gió
Đón từng lời ấm anh trao.
Mùa này thu đang thay lá
Mình về chốn cũ đi anh
Lá thu vàng rơi kín lối
Ta chung bước giữa quê mình.
Mình về cùng nhau anh nhé
Thu này và mãi thu sau
Hương thu ủ hồng sắc lá
Ta về ủ ấm lòng nhau.
GA XÉP
Những chuyến tàu chợt đến chợt đi
Em lặng lẽ cam phận mình ga xép
Con tàu ghé qua - con tàu chạy tiếp...
Tưởng sum vầy thảng thốt... vẫn đơn côi.
Một phút vui đằng đẵng phút ngậm ngùi
Con tàu ghé vội vàng rồi lăn bánh
Chỉ để lại sân ga buồn vắng lạnh
Trong mỏi mòn khắc khoải chờ mong.
Con tàu đi mải miết phía khôn cùng
Đâu có hẹn một ngày kia dừng lại
Theo năm tháng xuân xanh thành xa ngái
Tàu có về ga xép... để chờ mong.
MUỘN MÀNG
Giá mà ngày trước gặp anh
Chắc rằng hai đứa đã thành một đôi
Chẳng vì cái dậu mùng tơi
Mà vì cách trở đôi nơi lỡ làng
Gặp nhau thì đã muộn màng
Cau già cuối vụ trầu vàng cuối đông
Thêm vôi biết vẫn thơm nồng
Sợ rồi mang tiếng đèo bòng khổ nhau
HAI NỬA TRÁI TIM
Biết là yêu không chỉ có ngọt ngào
Sao con tim âm thầm tha thiết vậy
Vạt nắng chiều ngẩn ngơ cơn gió gọi
Hoàng hôn bừng ráng đỏ phía trời tây.
Rượu chung tình em rót để mình say
Vai thấm lạnh sương khuya rơi lặng lẽ
Vầng trăng vẫn giữa trời nguyên vẹn thế
Vẫn tròn đầy không hề khuyết trong em.
Đã bao lần cùng trăng thức thâu đêm
Em thổn thức nghe ấm tình ngọn lửa
Trái tim em người xa cầm một nửa
Nửa em cầm thăm thẳm phía chờ mong.
TIẾNG DƯƠNG CẦM
Có đôi bàn tay thôi lướt phím dương cầm
Để Hà nội đông buồn đêm trở gió
Có khối óc vĩ nhân ngừng trăn trở
Để lệ buồn ướt đẫm triệu con tim.
Cả nước đêm nay thức trắng lặng im
Kính cẩn tiếc thương một ngôi sao vừa tắt
Sinh trên cát, tử trở về với cát
Nhật Lệ đón Người nước mắt trào tuôn.
Hoàng Diệu ngỡ chừng tiếng nhạc còn vương
Vai áo trận một đời trai hiển hách
Đường chinh chiến lẫy lừng khí phách
Phút yên bình giản dị giữa rừng dương.
Nghe biển quê nhà ru lời mẹ yêu thương.
KHÁT VỌNG
Có một con đường chưa bao giờ anh qua
Mà nơi đó tháng ngày em vẫn đợi
Điều mơ ước có thể xa vời vợi
Vẫn đợi gió ngóng trăng em mơ một bến bờ.
Rồi từng mùa xuân qua anh vẫn là lữ khách
Lãng tử phong sương đội trời đạp đất
Anh bôn ba trên mọi nẻo đường đời
Và em buồn khi ngắm ánh sao rơi.
Sau chói lòa hào quang là đêm dài tĩnh lặng
Anh mải miết đường phong trần vạn dặm
Em vẫn đợi ngày con đường ấy anh qua…