Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Phương Thảo sinh năm 1968 tại Thạch Thất, Hà Tây, Hà Nội. Chị chuyển sang học tập, sinh sống, làm việc tại Hungary khi 17 tuổi. Hiện nay chị đang sống và làm việc tại Budapest, Hungary. Chị đã xuất bản 2 cuốn sách thơ: “Hương Cỏ”, “Yêu và Say”.
MẸ CHO CON ĐÔI BÀN TAY!
Đôi bàn tay con là gia tài mẹ tặng,
Đẹp nhất cuộc đời, vốn quý của con.
Đôi bàn tay qua bao ngày mưa nắng,
Đôi bàn tay dâng, nhận biết bao điều.
Đôi bàn tay đẹp biết bao nhiêu!
Lúc nhẹ nhàng nâng cánh những mầm hoa
Bao tháng năm cuộc đời con đi qua,
Đôi bàn tay con đã nói lên tất cả.
Cảm ơn mẹ đôi bàn tay xinh quá!
Tháng năm qua bao hôm sớm tảo tần
Làm tươi đẹp hơn những buổi vào xuân,
Tay chăm xới những mầm xanh của đất.
Rồi tay con viết lên bao câu hát,
Cho cuộc đời con tươi đẹp muôn phần,
Cũng bàn tay con chăm chút cho con,
Cháu của mẹ, mầm non đất Việt.
Cảm ơn mẹ đôi bàn tay tha thiết,
Con được bắt tay quen biết với bạn bè,
Cuộc đời con bao hạnh phúc, đam mê
Bàn tay con, mẹ cho là tất cả!
(Budapest, 2013-08-18)
H
ANH VỀ PHÉP
Budapest nơi đây trời đang lạnh,
Em đi làm, hết mặc áo mong manh,
Hôm tiễn anh cây xanh, trời nắng ấm,
Thế mà nay gió lạnh, lá trơ cành!
Phải không anh, vẫn ấm trời Hà Nội?
Gió nhẹ bay lá vàng xào xạc thổi,
Muốn gửi anh gió đầu mùa mát lạnh,
Gửi chút nhớ nhung xao xuyến bồi hồi!
Ở nơi này em vẫn thầm mong,
Anh gửi cho em chút nắng vàng Hà Nội,
Để ấm lòng em mỗi khi gió thổi,
Mùa thu về, Hà Nội có buồn không?
Ta xa nhau bao ngày rồi anh nhỉ?
Bao buổi cơm chiều ta đã vắng nhau?
Thời gian ơi xin hãy trôi mau,
Cho mình thỏa nỗi nhớ nhau tha thiết!
Hà nội ơi nắng vàng anh có biết,
Budapest bây giờ trời lạnh, gió và mưa!
N
SẼ CÓ NGÀY CON BIẾT
(Tặng con trai nhân chuyến về thăm quê ngoại)
Lâu rồi mẹ không viết,
Lời thơ tặng con yêu,
Nhưng một điều mẹ biết,
Mẹ yêu con rất nhiều!
Con là cánh diều bay,
Giữa trời xanh bao la,
Con là nguồn nhựa sống,
Của mẹ và của cha!
Hạnh phúc gì hơn thế,
Con yêu ở bên mình!
Có gì là không thể,
Khi nhìn con ngoan, xinh!
Những đêm dài thao thức,
Cho con trọn giấc nồng,
Những ngày dài chăm chút,
Mong con mình lớn khôn!
Thời gian trôi mải miết,
Không chờ ai, con ơi!
Lớn nhanh, điều mẹ ước,
Giữa mênh mông đất trời!
Sẽ có ngày con hiểu,
Lời mẹ ru hôm nay.
Đất trời rộng bao la,
Sẽ có ngày con biết,
Tha thiết Tình mẹ cha!
(Huế, Tết Quý Tỵ)
B
THƠ TẶNG CON ĐI LẤY CHỒNG
Mẹ tặng con gái Huyền Trang!
Con ơi đừng tính hơn thua,
Cuộc đời rồi cũng nắng mưa dãi dầu,
Hôm nay đám cưới gái đầu,
Vài lời mẹ dặn làm dâu nhà người,
Nghĩa tình phải nhớ con ơi,
Ấm no hạnh phúc từ đôi tay mình,
Yêu chồng con chớ cậy xinh
Con ơi hãy nhớ phận mình làm dâu,
Nhớ về đồng lúa, nương dâu
Quảng Bình cắt rốn chôn nhau của mình,
Nghèo tiền chớ để ai khinh,
Nghèo tiền nghèo bạc, giàu tình, nết na
Hôm nay đám cưới con xa,
Bồn chồn lòng mẹ, dặn dò con yêu
Chúc con gái vui thật nhiều!
Hiền, ngoan làm vợ là điều mẹ mong!
N
NHỚ LẠI
Ở Hà Nội giờ anh đã ngủ chưa?
Em ngồi đây nhớ phút đầu gặp mặt,
Em nhớ nhiều về anh và đôi mắt,
Anh trách hờn em sao lại trễ giờ!
Đôi mắt anh đưa em đến những vần thơ
Đánh thức tim em đã ngủ tận bao giờ,
Trong khô cạn, bỗng dâng tràn nhựa sống
Ngọt ngào đời, em vẫn tưởng em mơ!
Ngày lại ngày thương lắm những vần thơ,
Đến bên em cũng từ đôi mắt ấy,
Đôi mắt yêu thương đã cho em thấy,
Giá lạnh đêm đông, em vẫn ấm trong lòng!
Còn gì hơn những điều em ước mong,
Anh đã cho em, cho em tất cả,
Hơn những gì em cho là vô giá,
Khi nghĩ về anh em hạnh phúc vô bờ!