Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Thúy Hạnh, dân tộc Tày, quê tại Yên Bái. Chị là giáo viên tiếng Anh, hiện chị sống và dạy học tại Hà Nội. Chị cũng là biên tập viên Tạp chí Đường Văn. Với niềm đam mê văn chương, chị đã có thơ và truyện ngắn đăng trên nhiều báo và tạp chí.
BÙA MÊ...
Em bỏ bùa anh bằng vần thơ
Khiến anh ngẩn ngơ như làn sương vắt ngang sườn núi
Khiến trái tim anh bao ngày bối rối
Ngơ ngẩn trước em cô gái vẽ bùa yêu
Em bỏ bùa anh trong chiếc khăn Piêu
Thổ cẩm thêu hoa vàng xanh đỏ tím
Lòng dạ rối bời, tâm thức mờ mịt
Giữa ngã ba đường anh chẳng lối ra
Em bỏ bùa anh bằng chiếc váy thêu hoa
Có phải mùa xuân theo từng nhịp chân em bước
Anh lạc lối về giữa miền lộc biếc
Bùa mê em thêu trên những nụ xuân
Em bỏ bùa anh bằng ánh mắt trong ngần
Anh ngẩn ngơ giữa bầu trời trong vắt ấy
Anh chẳng thể nhìn thấy
Con đường nào dẫn lối anh về
Có phải bùa mê
Em thả vào niềm thương, nỗi nhớ...
ĐÂU RỒI...
Đâu rồi em của ngày xưa
Bùn non lem lấm dạ thưa dịu dàng
Đâu rồi ánh mắt nồng nàn
Mi gầy khép nửa hai hàng liễu xanh
Đâu rồi bóng dáng mong manh
Lưng ong mềm mại che vành nón nghiêng
Mỏng tang tia nắng đan xiên
Tràn lên bầu ngực một miền thanh tân
Đâu rồi em của ngày xuân
Hồng đào nhuộm sắc trong ngần bờ môi
Đâu rồi em của một thời
Yêu thương cuống quýt chẳng rời vòng tay
Giờ thì sầu lẻ nơi đây
Mình anh kẹt giữa tháng ngày không em
Phũ phàng buông lấp cửa rèm
Để anh chới với bên đêm tội tình
Đâu rồi thuở trước ta mình
Đêm chong chóng mắt anh tìm bóng em...
7/6/2024
ĐÀN BÀ THƠ...
Em người đàn bà cũ
Lấy vần thơ làm men ủ
Ướp hương tình quyến rũ
Rót chén rượu nồng sóng sánh những vần thơ
Em người đàn bà mộng mơ
Vẽ vần thơ lên bờ môi mọng đỏ
Thả lời yêu vào gió
Bay lên giữa bầu trời xanh
Em người đàn bà mong manh
Tâm hồn trong như pha lê dễ vỡ
Những vần thơ là nỗi lòng em đó
Giấu tình yêu trong chiu chắt câu từ
Em người đàn bà ưu tư
Bình thản bên cuộc đời sôi động
Mặc ngoài kia ai ngược xuôi vẫn nhẹ nhàng sống
Bởi em chính là người ĐÀN BÀ với tâm hồn chất chứa đầy THƠ...
NGÀY CŨ...
Có còn ngày cũ nào không
Để thương để nhớ để mong để chờ
Mặc cho bụi cát phủ mờ
Ta ngồi nhặt lại giấc mơ thuở nào
Ngước nhìn thăm thẳm trời cao
Tìm ngày xưa cũ lệ trào khóe mi
Xa rồi một bóng thiên di
Ta tìm ngày cũ được gì nữa đâu
Ngổn ngang ký ức lòng đau
Tóc mây thuở ấy nghiêng màu tuyết lê
Tìm chi nữa, một lời thề
Qua cầu gió thổi tứ bề trống không
Thôi đành gửi lại nỗi lòng
Vào ngày xưa cũ tơ hồng nhạt phai
Khép mi quên một hình hài
Đêm tàn qua vội ban mai ửng hồng
Có còn ngày cũ nào không
Chẳng thèm thương nhớ nỗi lòng nhẹ tênh...!
28/7/2024
GÁNH THU...
Em người đàn bà
Gánh cả mùa thu đi ngang phố
Tà áo mỏng bay bay
Gói bầu trời thu trong hương cốm
Người đàn bà với nhánh đen suối tóc
Từng sợi vương lưng áo đẫm mồ hôi
Gánh xe hoa bán vơi nửa rồi
Mùa thu đọng lại nơi khóe mắt
Người đàn bà giọng rao trong vắt
Gọi nắng thu vàng về đậu hàng cây
Một chiếc lá me bay
Cứ xoay tít trong tiếng rao ngọt lịm
Người đàn bà bịn rịn
Chẳng nỡ bán mùa thu đậu trên những cánh hoa
Ngày cũ sẽ trôi qua
Chỉ thương muôn loài hoa úa tàn khi thu về xao xác
3/9/2024