Vài nét về tác giả:
Tác giả Nguyễn Thụy Sơn tên thật là Nguyễn Thị Sơn, sinh năm 1959, quê tại thành phố Hội An, tỉnh Quảng Nam. Chị là hội viên Hội Hội Nhà văn thành phố Đà Nẵng.
Các tập thơ đã xuất bản:
– Như hạt bụi đam mê, Nhà xuất bản Hội Nhà văn – 2017
– Trầm tích, Nhà xuất bản Hội Nhà văn – 2019. Tác phẩm được Tặng thưởng văn học năm 2019 của Hội Nhà văn thành phố Đà Nẵng.
Với tác giả Nguyễn Thuỵ Sơn, thơ là tiếng nói của tâm hồn, là nơi những cảm xúc thầm kín được chạm vào thế giới bằng lời. Trong mỗi vần thơ, có sự rung động của trái tim, sự sâu lắng của nỗi niềm, và đôi khi là cả sự chấn thương, dày vò của những điều chưa thành lời.
Thơ không chỉ là ngôn từ, mà còn là hình ảnh, âm thanh, và những khoảnh khắc tinh tế của đời sống. Đó là một lăng kính, qua đó, ta nhìn thấy những mảng màu đa dạng của nhân sinh.
Vì thế, thơ không chỉ là một thể loại văn học, mà là một phần không thể thiếu của đời sống tâm hồn con người, là nơi trú ngụ của những trái tim muốn tìm về sự tinh khiết và chân thật của cảm xúc.
BÀI THƠ VÔ HÌNH
Đêm trong vũ trụ, tôi là hạt bụi
Lang thang qua không gian
bồng bềnh như mộng
Tôi mượn hơi thở của những vì sao tắt lịm
Thổi lên những ước mơ đan xen từ mảnh ghép.
Cuộc đời là ván cờ của ánh sáng và bóng tối
Mỗi bước đi là một nhịp lạc vần
Mặc nhánh cây ngọn gió cuốn trôi
Xa diệu vợi từ những giấc mơ rơi rụng.
Tôi rót lời kinh lên dòng sông phổ độ
Mỗi giọt đều hòa quyện vào vạn vật, vào thế giới nhân loại
Khi mặt trời sụp đổ sau bức tường thời gian
Tôi lại trở về hạt bụi vĩnh hằng.
Mắt là lăng kính, nhìn xuyên qua tấm gương
Thấy những cánh đồng hoa, mơ hồ trong cơn bão
Tôi hóa thân thành những dòng chữ trôi nổi
Những bản giao hưởng không âm thanh tồn tại.
Khi ngày tàn và đêm đến
Tôi trở về là những nhịp điệu
chính mình trong từng hơi thở…
Vũ điệu của sự sống sự chết
Đan kết, tan chảy trong một bài thơ vô hình.
ADAM & EVA
Người đàn bà ngồi chải tóc
Nghiêng trời rót nắng vào tay
Tuổi rơi nửa mùa lau trắng
Nụ cười tím biếc tầm Xuân
Người đàn bà ngồi nhả kén
Vàng tơ từng sợi khoan thai
Bóng chiều đỏ trên lưng áo
Hồn rêu. Gánh chợ vừa tan
Người đàn bà ngồi nhốt gió
Vén lòng cơn bão đi qua
Địu ngày mông mênh xuống phố
Bỏ quên xiêm áo thị thành
Người đàn bà ngồi vạt núi
Cuống chiều rụng bóng dưới khe
Quẩy mùa đọt hương gió mới
Thương người. Vác nắng qua sông.
Người đàn bà ngồi tắt nến
Giọt tàn nhỏ xuống trang kinh
Tử sinh nhẹ như hơi thở
Trong hoàng hôn. Thấy bình minh.
Người đàn ông ngồi nhặt tuổi
Trên tờ lịch cuối rơi… rơi
Chạm vào giấc mơ xa ngái
Giật mình một khúc tỉnh say
Người đàn ông ngồi nhặt khói
Vàng tay sợi thuốc quanh đời
Bờ môi tím mùa sim chín
Thương chiều ai vắt qua sông
Người đàn ông ngồi nhặt sóng
Giấu gì trong “phiến đá sầu”
Mùa qua đời như lau trắng
Chỉ khâu vá những tàn phai
Người đàn ông ngồi nhặt bóng
Cầm chiều rót xuống cơn say
Mềm môi đã hồn phế tích
Tàn y đắp bóng cuộc tình
Người đàn ông qua lăng kính
Ngựa hoang mỏi vó trên đồi
Đường về quan san cố thổ
Chập chờn mây trắng quanh đây.
VIẾT CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG
Trong đêm sâu anh tan vào bóng tối
Cùng những vì sao lạnh cuối tầng không
Gió thổi qua rừng như lời than cuối
Anh cười nhẹ nhàng, hạt cát dưới chân trơ.
Mắt anh là hồ sâu, nơi bóng mây tan vỡ
Dòng nước chảy ngược, thời gian đảo chiều
Ký ức là tấm gương, lăng kính hình hài
Bàn tay anh chạm vào hư vô miên viễn
Lá rơi từ cây, từng chiếc rụng
Như anh chưa bao giờ về đất
Tan thành sương trong huyệt lộ âm thầm
Em chít vành xô trắng… lặng tiễn đưa
Trong đêm đen anh ánh sáng vĩnh hằng
Là vạt nắng tắm ngàn hoa rực rỡ
Vẫn còn lại hương thơm mùa cánh gió
Dắt em tìm về nhặt dấu chân xưa
Đường về nhà gợi lại giấc ban trưa
Em hốt hoảng nép mình bên giàn hoa giấy
Và cố níu bóng chiều… anh hiu quạnh
“Cánh cửa khép hờ… đợi tiếng chuông reo”
Những ký ức nối nhau trên dòng hiện thực một chiều
Mặt trăng không nụ cười, vì sao đơn độc
Nên tiếng lá rơi, tiếng mưa rơi ướt đời nhau… ngày đó
Đêm Anchor còn ai đưa lối em về
Ngọn bút chiều đã tắt lửa đam mê
Câu thơ hóa thạch nghìn năm tan chảy
Ngôn ngữ cũng lâm chung… hư vô từ đấy
Người đàn bà trở về với chùm lau trắng trong tay
Ngước nhìn lên mây khói… mắt cay cay!
CHỈ CÒN TA MỘT MÌNH SAY…
Hồ trường
cạn một chung đầy
Uống xong chén tạc
ngây ngây chén thù
Bên trời
muộn bóng vân du
Sương khuê vẫn đợi
gió từ uyên nguyên
Hồng hoang.
Lạc xuống trần duyên
Đi tìm một nửa
sông thiền lội qua
Đò ai cuối bến giang hà
Trăm năm đứng đợi bóng tà huy trôi
Muộn rồi ...
Ta trở lại thôi
Trang kinh bỏ dở
bên trời Lăng Nghiêm
Lai sinh mấy kiếp hẹn tìm
Địa đàng khép cổng
im lìm hạc bay
Chỉ còn ta một mình say...
Chỉ còn ta một mình say!
MUỘN
Ta rót chiều vào tối
Cho đêm trắng muộn màng
Ta rót tình vào suối
Cho sông tràn mênh mang
Lòng ta như tĩn rượu
Dậy men tửu nồng nàn
Lạnh lùng duyên hương lửa
Chưng cất mùa tang thương
Ta dẫn ngày vào tối
Ta dắt nhớ vào quên
Trần gian hay địa ngục
Nước mắt chuốc say mềm
Trăng hồ thu lấp lánh
Sóng hay gió tình cờ
Ta cuối đời thưa nhặt
Chút tình người… long lanh
Mây về núi nhạn rồi
Trăng theo mùa gió nổi
Thảo lư còn bến đợi
Nhà ai đã lên đèn…
Xưa thủ phủ hồng quần
Xưa công hầu khanh tướng
Nay người là đất trích
Ta linh hồn lưu vong…