Vài nét về tác giả:
Nguyễn Xuân Lai sinh năm 1954, quê quán tại huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh. Hiện nay ông đang sống tại Phường La Khê, Hà Đông, Hà Nội. Ông là hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Ông đã xuất bản 3 tập thơ, 2 tập truyện và được giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam năm 2023 cho tập truyện dài “Cu Sang – Cây Ma”.
Giọt mặn
Thao thức giữa miền sâu thẳm
Nỗi niềm ký thác văn chương
Chẳng dám ước điều sóng sánh
Chỉ mong làm giọt mặn đời thường.
Đâu phải dễ trời xanh mây trắng
Thấm đẫm hương ngan ngát trong đầm
Giọt thơ chảy giữa dòng đời bụi bặm
Kiếm tìm gì muôn nẻo một thanh âm.
Giữa ồn ã thương cay nồng khói bếp
Thương màu xanh ngăn ngắt cánh rừng mưa
Ngày đông lạnh đâu có gì đáng nói
Sao vẫn thầm đau đáu một chiều xưa.
Sao vẫn thấy như có gì chưa tới
Chưa chạm vào cung bậc của yêu thương
Ở nơi ấy… nơi cuộc đời gửi gắm
Những buồn vui, thật giả, sang hèn.
Nếu phải cháy cả tình yêu thành lửa
Biết lấy gì gán nợ trăm năm
Câu thơ khóc chào đời như đứa trẻ
Sợi tâm can rút cạn kiệt thân tằm.
Nuôi mỏi mệt giấc mơ về gõ cửa
Những vần thơ hoang dại cỏ trên đồng
Những vần thơ chìm nổi với dòng sông
Khao khát giữa đời thường: Giọt mặn.
Bbbb
Bb
Trả lại tháng ba
Thôi, trả về lúng liếng thắt lưng xanh
Mình hái lộc ngày xuân chừng biết đủ
Gió qua sông Cầu làm người mất ngủ
Giã bạn rồi còn ngoảnh lại tháng ba
Hhh
Nhớ một ngày cây gạo rụng hoa
Và trên bến con đò ai vắng bóng
Có một người đem áo ra phơi
Làm lây ướt sang buổi chiều mơ mộng
Nnn
Thôi, trả lại một thời trong trắng
Một cánh chim lồng lộng trời xanh
Nắng đã nắng những ngày chín ửng
Những vần thơ lúc lỉu trên cành
Bbb
Giờ đã muộn để cùng ngoái lại
Có còn đâu hoa gạo mà mong
Thì tất cả dành cho người trên bến
Thương một câu thề ai thả trôi sông
Nn
Chiều tháng ba thắt đáy lưng ong
Mưa bất chợt như một ngày đổi khác
Trả lại thôi… làm sao giữ được
Tháng ba chùng chình
Ta bỗng người dưng!
Bb
Bhh
Gió Giêng Hai
Gió reo, tiếng gió hồn anh thổi
Gửi đến bên em cả bến bờ
Tóc bay, gió bụi như hoang mạc
Chín một ngày xanh yêu ngẩn ngơ.
Bbb
Cỏ mật dường như chẳng hẹn ai
Hương thơm dạ ngọt thoảng say người
Mênh mang nắng gió bờ đê thoải
Đâu phải vô tình gương gió ơi.
Bbbb
Mấy nụ tầm xuân
mà gió tím
Ngẩn ngơ
Này tím với ai ai…
Trời đất dậy thì say chúm chím
Tưởng như mình lạc tháng giêng hai.
Bbb
Bbb
Nghịch lý
Có điều này rất lạ
Chẳng biết là tại sao
Cây đứng im một chỗ
Gió đêm ngày chạy theo.
Bbb
Núi tuy cao lớn vậy
Vẫn ở dưới chân người
Trang sách dù nhỏ mấy
Vẫn chứa được bao lời
Hhh
Sóng dữ dội là thế
Mà tan tinh trước ghềnh
Em dịu dàng nhỏ bé
Mà cột cả đời anh.
Vvv
Biết bao điều không thể
Vẫn xảy ra quanh mình.
Bbb
Bbb
Trái tim
Trái tim của nhà thơ
Không đớn đau mới lạ
Khi mỗi ngày diễn ra
Bao giọt đời lã chã.
Bhh
Những số phận con người
Tha phương nơi biệt xứ
Những đôi mắt cay nhòa
Kiếm tìm trong tan vỡ.
Bbb
Có những ông vua con
Có cậu trời vạn số
Mà giá lạnh căm căm
Lại như lời thách đố.
Nhh
Trái tim của nhà thơ
Đau ngọn nguồn sông bể
Và thêm nỗi đau này
Đến tận cùng cây cỏ.
Bbb
Vbv
Tổ quốc nơi đảo xa
Mênh mông nước
Bốn phương trời
thăm thẳm
Hướng đất liền
tìm một bóng chim bay
Hơi thở mặn
bồng bềnh nỗi nhớ
và, mắt em …
nơi ấy tựa vòng tay.
Sao có gì trong tiếng vọng chiều nay
Khe khẽ hát
nghe ngực mình tha thiết
Anh gom lại những cuồng phong trời biển
Tổ Quốc và em
Đứng vững ở nơi này.
Nnn
Nnb
Thế kỷ này anh lại được sinh ra
Thế kỷ này anh lại được sinh ra
Hăm hở những con thuyền hạ thuỷ
Khi ngọn gió em nồng nàn huyền bí
Thổi bùng lên ngọn lửa thi ca.
Bbb
Thế kỷ này anh lại được sinh ra
Giữa hàng vạn hạt mầm non mới
Giữa cát bụi, những mảng màu sáng tối
Núi thì cao, mây gắn với chân trời.
B
Ngày lại ngày giản dị lẽ sinh sôi
Cái yêu mến muốn nhân đôi mầm sống
Dù màu xám của tính toan, tham vọng
Cứ lan nhanh cỏ dại vườn nhà.
B
Nhưng không thể nào vắng phút thăng hoa
Khi mưa bão dội lên từng con chữ
Anh kiếm tìm trên mỗi chặng đường qua
Mơ ước cháy cùng em ngàn giấc lửa.
B
Vần thơ mới sớm nay vừa gõ cửa
Ai nhặt lên xao xác lá đang mùa
Cái gạch nối vượt thời gian minh chứng
Cho thế kỷ này: Anh – lại – được – sinh – ra.
B
B
Dưới móng Hoàng Thành
Tưởng đâu vùi lấp cả thời gian
Tôi lặng lẽ chôn mình trong móng cũ!
Nbb
Bạn bè thị phi
Gió mưa vần vụ
Dập vùi đen bạc thế nhân
Những tưởng không còn buổi sớm…
Bb
May sao
Nắng vừa lên chiếu dọi tầng tầng
Chiếu xuống tầng sâu tăm tối bịt bùng
Đem đến cho tôi một ngày lịch sử.
Bbb
Tôi
Viên gạch dưới móng Hoàng Thành cổ
Lại được thấy trời, thấy gió, thấy mây
Tất cả những gì trước mắt tôi đây
Có sung sướng lẫn ngậm ngùi chúng bạn.
Bbb
Họ ở đâu, những ngày xưa ánh sáng
Những ngày xưa không thể có hai lần
Chút ngậm ngùi như thấy lại mùa xuân
Ở đâu đó vẫn còn cơn gió bấc.
Bbb
Ở đâu đó vẫn còn ngơ ngác lắm
Như là tiếc nuối tuổi qua đi
Bao thân phận của những viên gạch cổ
Lũ chúng tôi nào dám ước mơ gì.
Bbb
Câu chuyện chốn thâm cung mờ ảo
Thông điệp giá băng, thông điệp lửa than
Lời vàng đá ở đâu không biết nữa
Tôi giữ trong mình hồn cốt thời gian.
Bbb
Và giữ mãi sức bền của đất
Khí thiêng dồn tụ của non sông
Để có một ngày khát khao chia sẻ
Với nhân gian dòng chảy âm thầm.
B
Những ai đó từng huy hoàng một thuở
Mà sao giờ mất bóng, mù tăm!
Những số phận ở tầng sâu lặng lẽ
Bỗng hoá thân thành lịch sử ngàn năm!
N
Tôi bỗng thấy tháng ngày không uổng phí
Giấc mơ bay cuồn cuộn sóng Sông Hồng
Từ dưới móng Hoàng Thành toả ra hào khí mới
Nét thâm trầm lấp lánh: THĂNG LONG!
B
G
Tập Kiều
Đang thời công nghệ thông tin
Hỡi ai đau đáu đi tìm Nguyễn Du.
Nhân tình cát bụi thiên thu
Một dòng lục bát chảy dư mạch ngầm.
Còn nguyên vẹn một chữ Tâm
Giữa bao thiện-ác, giả-chân, nổi-chìm.
Những phường giá áo bon chen
Những nơi thanh bạch, đã quen nếp nhà…
Chuyện xưa từng lắm xót xa
Đạo Trời ứng nghiệm biết mà liệu thân
Chắp tay xin một chữ Nhân
Thấy Người như đã một lần hiển linh.
N
B
Giữa chợ trời
Có ai thích nỗi niềm không, tôi tặng
Ở giữa chợ trời, thứ thiệt hẳn hoi
Tuy hàng nội mà tốt hơn hàng ngoại
Sự thật nỗi niềm nặng trĩu tinh khôi.
Bbb
Sàn chứng khoán tình yêu đang rệu rã
Tràn ngập thơ về gõ cửa cầu may
Mùa thánh thiện nhập nhòa cơn sốt dịch
Cả vầng trăng đẫm nước giữa tầng mây.
Bb
Có một lặng thầm tôi buộc vào đêm
Đêm ma mãnh yêu kiều sải bước
Và bao nỗi niềm như hoa anh túc
Lơ lửng trên đầu mê muội đớn đau.
Bb
Ngày thật giả trộn thêm vài thiện ác
Thành một nỗi niềm trắng xốp bánh bao
Câu thơ thả rập rềnh theo sóng biển
Biết rồi mai trôi dạt đến phương nào.
Bb
Có ai thích nỗi niềm không, tôi tặng
Một nỗi niềm trĩu nặng những lời rao.