Bình gốm
Chiều đã nhức trong lòng thành phố
mây vắt giọt cuối cùng
mùa thu nép vào ngực gốm
mảng vàng bung thơm
Không ai nhớ những bàn chân đã tới
những mùa đã qua
gốm khoác dáng hình u uất
đầy vào xa xưa
Khẽ xếp bóng cuối tường
bao nhiêu dáng hoa bấy nhiêu người đứng đợi
tuổi thơ mỗi lúc một dài
Cánh chiều rụng loang chân gốm
những thân sống với trụi trần
ai đó cắm sắc buồn vào gốm
tràn vào thu.
Đi và nghĩ
Đi khỏi vòng che chở
tiếng gió liếm rách da
chiều ngả bóng chạm đường rát bỏng
cỏ nửa xanh đỡ nửa úa vàng
đàn kiến cõng tương lai
không còn gì vẹn toàn
bức tường trắng bệch
biêng biêng những lời sắp nói
ai vẽ mây cuối trời
rưng rưng mắt
nặn lên những hình hài
không biết khóc, biết cười
đuổi bóng mình mênh mông phía trước
nhặt nụ cười
người họa sĩ đánh rơi.
Ba Bể
Ánh những lòng xanh cổ tích
ta càng thương càng đầy
sóng gợn bầy tóc
điệu hát thần tiên thơm
núi rừng vẽ âm thanh trùng điệp
soi mình giữa cuộc trong
mỗi hình ảnh
một dáng người lam lũ
Hua Mạ ánh lên thạch nhũ ngàn năm
hơi thở người trầm tích
nắng bùi trám đen
mộng người leng keng xà tích
ta đợi người cuối thu
hiểu những thân ngay thẳng
chợt nghe lòng
mọc lên những ngày xanh
Cơn mơ gần sáng
đêm sắp sửa về sáng
những cơn mơ lăn vào giấc ngủ
đợt lạnh ùa về
trên cánh đồng chữ nghĩa
nở ngập hoa ký ức
bàn tay mẹ sần sùi
nhẹ nhàng vỗ về đêm trở giấc
nỗi nhớ tràn trang giấy
hóa thành một bài thơ
hiền dịu xoa xoa mái đầu bé nhỏ
chợt
nỗi nhớ mềm hơn
có một kẻ ợ lên
nhai lại tuổi thơ mình…
Rỗng
(Trong lúc xem phim The wind will carry us)
mỏng mảnh một màu ý nghĩ
trên bụi
thời
gian
khổ
khắc giấc tàn
hãy lặng nghe
mùi thanh âm xưa cũ
đêm vừa biêng biêng câu nói
một điều gì đợi chờ
điều đã tới
điều sắp tới
và điều chưa phải tới
chảy vào một rỗng không
ranh giới ác quỷ - thiên thần
phía nào đôi chân bỏng
cả đời không gieo nổi một biếc xanh
ăn những nghĩ suy trong thăm thẳm ngực mình
sợ hãi
tuyệt vọng
điều sắp tới
điều chưa phải tới
tất cả sẽ tới
trong một ngày hơi thở ngừng hương
trôi
trôi
trôi
vào cuống ngày sắp gãy.