Vài nét về tác giả:
Tác giả Nông Thị Hưng, dân tộc Tày, có nguyên quán tại Đồng Vương, Yên Thế, Bắc Giang. Chị là hội viên Hội VHNT các DTTS Việt Nam và hội viên Hội VHNT Bắc Giang. Hiện chị sống và làm việc tại Hà Nội.
Tác phẩm đã xuất bản:
– Mười Bài (Thơ) – Nxb Hội Nhà văn – 2014
– Men Rừng (Thơ) – Nxb Hội Nhà văn – 2018
– Tình Núi (Thơ) – Nxb Văn học – 2020
– Sợi tơ cột trái tim người (Thơ) – Nxb Hội Nhà văn – 2024.
Giải thưởng:
– Tặng thưởng tác phẩm xuất sắc tạp chí Sông Thương các năm 2005/ 2009/ 2018
– Giải thưởng Hội VHNT các DTTSVN năm 2018, 2020.
– Giải khuyến khích của Hội VHNT các DTTS Việt Nam năm 2018 cho tập thơ Men rừng.
– Giải khuyến khích của Hội VHNT các DTTS Việt Nam năm 2020 cho tập thơ Tình núi.
Quá trình sáng tác:
– Yêu thơ và sáng tác thơ từ năm 2000.
– Cộng tác viên một số báo, tạp chí Trung ương và địa phương.
Quan niệm về sáng tác:
“Với tôi, viết để trải lòng, để thấy sức bật của câu chữ những thanh âm vang xa, lặn sâu mà người khác không thấy được.”
Lời của bông hoa không tên
Những bông hoa có màu sặc sỡ
Sao anh chẳng đến hái
Những bông hoa thơm ngát bên đường
Sao anh chẳng đến tìm?
Em đây đứng bên núi
Em đây nép bên rừng
Sao anh lỡ trao duyên gửi phận
Sao anh lỡ tỏ tình kết đôi.
Có phải
Trời cao thấu mắt xanh
Đêm đêm tình em tỏa sáng
Ngựa đã thắng dây cương
Nắm tay nhau chúng mình nên chồng vợ.
Giọt tình đậu xuống vai em
Cơn mưa tình yêu đến
Anh nắm tay em qua chín khoảnh đồi
Làng em bé nhỏ
Có ngôi chùa nằm giữa lòng thung.
Chúng mình nói chuyện sống chung
Rừng lặng nhìn nhau đắm đuối
Cơn mưa tình dội xuống
Cây thẫm màu hoa trái phì nhiêu.
Anh dắt em qua chín bậc yêu
Có vầng trăng sáng soi
Có lời ca đưa lối
Xưa cha mẹ ta thường hay hát đối
Cháu con đầy ắp tim này.
Cơn mưa từ tim
Cầu thang phập phồng nhịp đập
Mưa tình yêu long lanh
Trái tim dang dở
Một lần bung nở dịu dàng.
Bài ca của những hạt giống thơm
Núi cao chim không bay
Núi thấp chim không lượn
Muốn lấy em làm vợ
chân không bước
Muốn rước em làm dâu
chân không leo?
Mình ơi
Ta đâu chê mình nghèo
Ta đâu bảo mình xấu
Cái thương đằm như sông
Cái tình sâu như núi
Đi đến đâu thành đòng thành hạt
Đi đến đâu thành lũy thành bờ.
Muốn hái quả chín phải mất công trông đợi
Muốn được hoa thơm phải giữ phải canh
Em con nhà lành xin đừng từ xa đứng ngắm.
Sợi tơ cột trái tim người
Khát yêu thương nên bản kết lại gần
Cho nhà nhà chung vách
Cho ông trăng thèm mà soi xuống vực
Cho ngọn gió buồn đậu tít đằng xa.
Anh con của người ta
Sao dây tình vắt sang nhà em ngọn thắm
Cái thương từ lâu giấu mặt
Nay được dịp trổ hồng.
Ngày ngày em đứng đằng xa
Thấy anh qua mấy lần chạm ngõ
Dây tơ hồng rung rinh trước gió
Cột anh từ bấy đến giờ.
Người ta bảo
Gần nhau thì bắc thêm giàn
Lời then trổ vàng trên nương
Câu lượn vang vang bên vách
Yêu em xin đừng rời
Kẻo đất trời chia đôi.
Nỗi lòng chân thật
Tiếng chim lảnh lót cành mai
Ta hỏi, nàng không nói
Tiếng chim thánh thót cành hồng
Ta gọi nàng chẳng thưa.
Đêm gối sang ngày
Ngày gối sang đêm
Nàng tâm sự với ai để lòng ta vắng
Nàng trò chuyện cùng ai để tim ta tan?
Mượn suối trong làm đàn
Ca lên nỗi lòng chân thật.
Khúc độc hành dịu êm
Ngày ngày em như dây rừng vươn ra cuối bãi
Gặp phải mùa đông quẩn bước không rời
Khi xuân đến lá cành đâm nụ
Ai ngờ bén vào hang sâu...
Mình ơi ta bảo mình
Giầu có giữ được lâu
Con đường trẻ dốc cao
Con đường già sâu bước
Tình dẫu không biển rộng
Nhưng mọc từ trái tim.
Mình hỡi
Nếu mình giữ em lâu
Cây cổ thụ sẽ làm cầu em bước
Nếu mình giữ em chặt
Rễ cổ thụ sẽ làm giàn em theo
Mình ơi
Hãy cho em màu xanh của núi
Hãy cho em vóc dáng của đồi
Như đất trời có đôi
Ta với mình đêm cạn.
Vầng trăng không lặng im
Em như sao mọc đầu núi
Em như trăng sáng đầu non
Anh khát khao âm thầm đứng ngắm
Muốn làm cánh chim bay....
Gặp được em chốn này
Sao tình anh gửi bên suối mộng
Gặp được em chốn này
Sao tình anh đậu nơi thác vắng
Có phải anh chê em nghèo
Mẹ cha không nơi nương tựa
Có phải anh chê em nghèo đời em giọt sương treo.
Đêm đêm em thức với mây ngàn
Đêm đêm em cạn cùng mênh mông gió núi
Trái tim chưa lần trao gửi
Mặt trời em ủ chín mùa anh.