Vài nét về tác giả:
Tác giả Phạm Mỹ Hằng, tên thật: Phạm Thị Mỹ Hằng, hiện là Trưởng phòng Thời sự (Đài Phát thanh – Truyền hình An Giang). Chị là hội viên Phân hội Văn học và Phân hội Điện ảnh (Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh An Giang). Có thơ in trên các báo, tạp chí: Thanh Niên, Tiền Phong, Văn Nghệ (Hội Nhà văn VN), Lao Động, Văn nghệ Tp. Hồ Chí Minh…

NHƯ CÁNH THIÊN DI
Em ơi hãy bước đi
Như cánh thiên di dang đôi cánh rộng
Bay qua ngày mưa, qua ngày gió lộng
Để thấy yêu hơn vạt nắng êm đềm
Bước một mình trong tĩnh lặng của bóng đêm
Em sẽ nghe những vì sao trò chuyện
Thử đôi lần ngồi bên cát biển
Sóng bạc đầu hát huyền thoại mỹ nhân ngư
Thôi em đừng suy tư
Bốn bức tường là nhà tù tâm tưởng
Đời quán trọ, thân ta vay mượn
Mở cửa ra, đi về phía mặt trời
Nhấc chân trần nhảy khỏi đáy giếng khơi
Không chỉ để nhìn bầu trời cao rộng
Mà để hiểu nhiều hơn về lẽ sống
Vũ trụ bao la ấy chính thật lòng người
TUỔI MƯỜI LĂM
Giữa trưa hè chợt thèm tiếng mưa rơi
Mưa của ngày xưa rớt đều trên mái lá
Tuổi thơ ơi sao giờ xa xôi quá
Ta dại khờ thương nhớ tuổi mười lăm
Mây lững lờ bay về chốn xa xăm
Có vầng mây nào của ngày xưa cũ?
Hàng trâm bầu đứng buồn ủ rũ
Bìm bịp kêu cho nước bến sông đầy
Trò trốn tìm ở dưới mấy tàng cây
Trái ổi non chịu mấy lần tay bấm
Miếng cơm cháy quệt thêm chút mắm
Vị đậm đà còn đọng mãi bờ môi
Nửa tóc trên đầu đã chuyển màu vôi
Chẳng chuyến tàu nào đi về quá khứ
Ta đứng đây hát bài ca viễn xứ
Níu dây diều về lại tuổi mười lăm
MƠ
Ta vừa thấy hiện trong mơ
Đồng trơ gốc rạ tuổi thơ cánh diều
Gió đâu gió thổi hiu hiu
Bên chái bếp nhỏ khói chiều như tơ
Ta vừa thấy hiện trong mơ
Dòng sông thuở ấy lửng lơ con đò
Xa xa văng vẳng tiếng hò
Thương anh đứt ruột giả đò ngó lơ
Ta vừa thấy hiện trong mơ
Hàng cây khuynh diệp đứng chờ đợi ai
Chiều chiều vịt lội cò bay
À ơi câu hát trẻ say giấc nồng
Trời mưa cho ướt môi hồng
Cho lũ con nít cởi trần cười ran
Mơ trái bình bát chín vàng
Mùi thơm ngày ấy, vương mang đến giờ
Ta vừa thấy hiện trong mơ
Tuổi thơ ta đó…
Bây giờ tìm đâu?
NHỚ NGƯỜI…
NHƯ PHƯỢNG NHỚ THÁNG NĂM
Ta nhớ người như đồng hạn nhớ cơn mưa
Như trời xanh nhớ vầng mây trắng
Như con nước nhớ phù sa đỏ nặng
Chiếc thuyền buồn nhớ mãi bến bờ xa
Gió sân trường nhớ áo trắng thướt tha
Chiếc kẹp xinh nhớ tóc dài óng ả
Mùa hè về nhớ tiếng ve ra rả
Ta nhớ người như phượng nhớ tháng năm
Người hỡi người ngày ấy đã xa xăm
Áo trắng ngày xưa đã không còn trắng nữa
Nhưng nỗi nhớ cứ như ngàn đốm lửa
Đợi tháng năm về thắp đỏ những tàng cây
GIẤC MƠ MÀU XANH
Trong giấc mơ
Tôi thấy mình trở về con đường nhỏ
Gian nhà cũ vẫn còn ở đó
Cây sung già vẫn xanh thắm với tháng năm
Tôi nằm trên đất
Ngửa mặt nhìn cây sung xanh
Nhìn bầu trời xanh xanh
Rập rờn qua tán lá...
Những nụ cười ngan ngát tươi xanh
...
Tuổi thơ trôi qua nhanh
Chỉ trong mơ tôi mới được quay về
Để rồi giữa những bộn bề u ám
Thấy tâm hồn mình còn những chỗ biếc xanh