Vài nét về tác giả:
Tác giả Phan Thành Đạt, cũng là tên thật, sinh năm 2006 tại huyện Châu Phú, tỉnh An Giang. Em bắt đầu con đường sáng tác văn học từ năm 13 tuổi. Em sáng tác ở nhiều thể loại, nhưng đặc biệt nổi bật ở thể loại thơ và thơ tình là đề tài đặc sắc nhất của em.
Em hiện đang là Chủ nhiệm Câu lạc bộ Văn học Sáng tác Trẻ tại trường Đại học Đồng Tháp.
Em cũng đang cộng tác cho một số Hội Văn học nghệ thuật như: Hội VHNT huyện Châu Phú, Hội VHNT TP. Long Xuyên, Phân hội Văn học tỉnh An Giang, tạp chí Thất Sơn, tạp chí Văn chương Phương Nam…
Một số tác phẩm nổi bật: Bức thư chưa gửi, Mập mờ, Thương người dạy trẻ, Ngừng thương, Rung động, Lặng giữa trời bay…
Tạp chí Nhà văn & Cuộc sống xin trân trọng giới thiệu chùm thơ “Hoài niệm mắt biếc” của Phan Thành Đạt.
BỨC THƯ CHƯA GỬI
Lá thư viết vội đôi dòng,
Nhưng hoài chẳng dám đem lòng gửi trao.
Sợ rằng em chỉ xem sao,
Rồi tan biến mất như bao nụ cười.
Tình yêu chưa kịp nên lời,
Chỉ đành giấu nhẹm giữa trời hoàng hôn.
Từng trang giấy thấm nỗi buồn,
Tựa như gió cuốn dỗi hờn xa xăm.
Mực nhòe theo tháng theo năm,
Nhưng lòng vẫn mãi lặng thầm nhớ ai.
Dẫu cho cách biệt ngày dài,
Vẫn mong một buổi tương lai gặp người.
Nếu mai duyên phận mỉm cười,
Liệu em có nhớ một thời xuyến xao?
Bức thư năm ấy chưa trao,
Hóa thành kỷ niệm bay vào hư không.
THƯƠNG NGƯỜI DẠY TRẺ
Áo dài bay trong nắng
Dáng người nhẹ như thơ
Giọng hiền như suối mát
Dạy bao điều ước mơ
Em về khi nắng tắt
Áo dài còn vương hương
Bàn tay mềm nét phấn
Dìu bao mộng yêu thương
Lời em như trang sách
Ngọt ngào tựa lời thơ
Ánh mắt đầy ấm áp
Dẫn anh vào giấc mơ.
Dẫu ngày dài bận rộn
Tim vẫn giữ hương yêu
Tình anh như trang vở
Ghi dấu bóng em nhiều
Mai này dù giông tố
Vẫn nguyện ở bên nhau
Yêu người mang con chữ
Tựa trời xanh nhiệm màu
NGỪNG THƯƠNG
Sông dài nước xiết bèo trôi
Trải qua trăm bể dâu rồi phải không?
Bây giờ lại hoá hư không
Dần tan biết mất vào trong vô hình
Khi xưa hẹn ước ân tình
Ngày nay cô quạnh chỉ mình ta thôi
Phận mình như áng bèo trôi
Xuôi theo dòng nước đành thôi chạnh lòng
Ở đây trời nước mênh mông
Còn ta quạnh quẽ ngồi trông đất trời
Ta nhìn chiếc lá rụng rơi
Ta cần ánh mắt người ơi! Chân thành
Lá về với cội với cành
Ta về với vẻ đành hanh của mình
Giờ đây trời nước ân tình
Chỉ mình ta đó thôi mình ngừng thương!
RUNG ĐỘNG
Mình cùng đi giữa chiều lộng gió
Ánh mắt trao ngọt tựa nắng mai
Tim khẽ rung như làn sóng nhỏ
Chạm vào nhau tình đến thật dài
Những ngày xanh hồn nhiên rực rỡ
Mình cùng đi qua những phố quen
Phút thầm lặng chia đôi nỗi nhớ
Lời yêu đầu còn mãi vang lên
Tay trong tay lặng nhìn phố vắng
Gió miên man ôm lấy bờ vai
Bình yên nhất là khi em cạnh
Kể vu vơ chuyện nắng chuyện mây
Dẫu mai này đời nhiều giông tố
Khó khăn và gian khổ muôn phương
Thì mối tình dịu êm rực rỡ
Là thanh xuân tươi sáng yêu thương
LẶNG GIỮA TRỜI BAY
Giữa đêm vắng quạnh quẽ
Nhìn mây
Mây bay dần xa
Nghe gió
Gió thổi rì rà
Những âm thanh lặng lẽ
tan vào khoảng không tịch mịch.
Một ngọn đèn vàng hiu hắt
soi bóng người cúi đầu
lặng lẽ đếm bước thời gian
rơi xuống vai trần lạnh ngắt.
Mây vẫn bay
gió vẫn hát khúc vô thường
đêm vẫn dài như nỗi buồn chưa biết tên.
Có ai đó ở đầu kia thành phố
cũng đang nhìn mây
cũng đang nghe gió
và lặng im như chưa từng tồn tại?
Gió lùa qua những con hẻm nhỏ
xô nghiêng tấm biển cũ kỹ treo lơ lửng giữa trời.
Tiếng rít khẽ khàng
một chiếc lá run rẩy bám vào đầu cành
rồi bất lực buông mình theo cơn thở dài của tạo hóa.
Mây bay, mây trôi, mây mất hút
như những ngày tháng ta từng có nhau
cứ trôi đi, cứ xa dần
không níu lại, không ngoái đầu.
Anh ngồi đây
trong một đêm không sao, không trăng
chỉ có tiếng thời gian gõ nhịp trên mái tôn lạnh lẽo.
Cố tìm một âm thanh quen thuộc
cố giữ lại một chút hơi ấm cũ
nhưng đêm chỉ có gió
và gió chẳng bao giờ giữ được thứ gì cho riêng mình.
Mây bay rồi cũng sẽ tan
gió thổi rồi cũng sẽ lặng
chỉ có những điều chưa kịp nói
cứ quanh quẩn mãi trong lòng
như một nốt nhạc lửng lơ
không có ngày kết thúc.