THIÊNG LIÊNG MỐC GIỚI
Trên mốc giới đỉnh núi Phàn Liên San
Tôi ngắm nhìn hiên ngang Tổ quốc
Phía thăm thẳm mây cuối trời Phong Thổ
Gió sánh đặc
quẩn đèo cao.
Mốc giới 79 cao nhất Tổ quốc tôi
Đường bờm ngựa dựng ngược
Bóng Thánh Gióng lính biên phòng lừng lững
Trấn ải tầng trời quê hương.
Đứng dưới cột mốc thiêng liêng
Nghĩ suy nào cũng trở nên nhỏ hẹp hơn
Tan biến những hão huyền lo nhà cao cửa rộng
Ở nơi đây gió ca bài lý tưởng
“Ai chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ dành phần ai?”.
Đến mốc giới một lần hiểu thêm nhiều lần hơn
Từng tấc đất cũng là xương, là máu
Thấm vào lòng bao điều tưởng đã cũ
Ngấm đậm trong tim ý chí Tiên - Rồng.
Khơi lại dòng chí khí ngoan cường
Của những ngày máu lửa chiến tranh mà không lo mình thiệt
Ngày bè lũ cướp nước tràn vào, sức mạnh hùng cường chiến đấu
Giữ mốc giới quê hương không xô lệch một phần.
Yên bình hôm nay đánh đổi gấp bao lần
Trên mốc giới có những người khắc tạc vào thế núi...
GẶP NHAU Ở CHỢ TÌNH
Lẫn trong váy áo hoa sặc sỡ
Em giật mình vì dáng hình quen
Người thanh niên ngược dốc gió
Hân hoan giữa ánh mặt trời
Trái tim em dập dồn sóng cả
Tấm lưng - đá sừng sững sông trào
Giọng nói mùa bão nổi
Giận hờn rồi chia phôi…
Đá tai mèo bao năm chia cắt
Nay gần lại phút giây
Em xòe tay thả gió
Thấy mây trôi giữa trời.
Gặp nhau ở chợ tình hợp, tan
Một ngày dài hơn vạn nẻo
Dáng người khuất trong tiếng lục lạc ngựa
Em ngược hoàng hôn trở lại bình minh.
LỜI CỦA TÓC
Cắt phăng mái tóc dài
Em thấy mình non dại
Giữa bình yên chuỗi ngày mãi mãi
Không giữ lại những lọn tóc đau.
Sợi đen nhánh thanh xuân
Buộc chỉ cổ tay người, kết thành duyên nợ
Sợi bạc óng đầu
Chau chuốt tháng ngày bên nhau.
Có một ngày không ngồi chải tóc cho nhau
Tự xõa tóc gội đầu đếm giờ trôi mê mải
Sợi tóc hồn nhiên xõa
Sợi tóc rối tim côi.
Cắt đi những sợi dài để đêm không còn bối rối mắt nhau
Sợi ngắn bướng bỉnh che thở dài mỗi tối
Cắt tóc rồi tự thấy mình trẻ lại
Trong ngày buộc chỉ cổ tay níu bước chân người.
VÙNG NHỚ
Có một vùng hoa ban nở rợp tuổi thơ tôi
Mẹ xõa tóc gội đầu bọt tung trắng suối
Cha khỏa nước sông Đà bắt con tôm, con cá
Tôi lội ngược thời gian ngụp lặn khắp quê mình.
Có một vùng ruộng bậc thang lúa vàng óng bình minh
Mùa cơm mới, bản làng vui trẩy hội
Mùi cơm thơm nồng gốc rơm, gốc rạ
Ám ảnh tôi mỗi chuyến xa nhà.
Có một vùng Lai Châu tên gọi khắc đậm tim
Nơi gốc rễ, cội nguồn nuôi tôi lớn
Mẹ bật bông, nhuộm chàm làm cái quần chiếc áo
Cha khua chày giã gạo thắp đêm trăng.
Có một bức tranh tôi vẽ đại ngàn xanh
Một bản nhạc tấu lời tri ân gửi gió
Khúc ngân nga thẳm sâu tâm trí
Gói ghém chật đầy đau đáu nỗi quê hương…
Có một vùng nhớ còn đọng mãi trong tôi
Nhắc nhớ lại lệ tràn cay khóe mắt
Ước mình làm con dúi trở về lòng đất
Rúc vào vùng thương yêu.
BÊN KHUNG CỬI
Khung cửi lách tách
Bạc trắng hắt lên màu nắng tươi
Má hồng rạng rỡ nét cười
Màu áo chàm lẩn đôi điều tâm sự.
Váy áo thổ cẩm dệt trước ngày cấm bản
Khu rừng thiêng cửa đóng then cài
Khung cửi dệt cho nỗi niềm chưa ngỏ
Lỡ sợ tỏ lòng sẽ nhung nhớ tầm gai.
Cô gái đẹp như mùa xuân
Bên khung cửi khóa bao lời hẹn ước
Vải trắng sợi mây, vắt qua tâm tưởng
Nỗi niềm ngân tiếng thoi đưa.