Ahmad Al-Shahawy (sinh năm 1960) là một trong những nhà thơ thú vị nhất Ai Cập, một người đàn ông tràn đầy sinh lực, lòng gan dạ, niềm say mê và tính huyền bí. Sinh ra trong thị trấn Damietta nhỏ bé tại Đông Bắc Ai Cập, Al-Shahawy có tuổi thơ đầy bi kịch. Mẹ cùa ông, bà Nawal Eissa đã mất khi ông mới bốn tuổi. Hoàn cảnh đáng buồn này đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến cuộc đời của Al-Shahawy và trở thành động lực cho tình yêu lớn lao và niềm biết ơn đối với phụ nữ và vai trò của họ trong cuộc sống, biểu hiện trong hầu hết các tác phẩm thơ và văn của ông. Chủ đề xuyên suốt trong các tẩm phẩm của ông là nỗi khắc khoải mong chờ tình yêu đến và ước ao rằng ông sẽ hiểu được ý nghĩa của sự mất mát. Nhà thơ trong anh làm bằng gì? Cô ấy hỏi tôi: Nhà thơ trong anh làm bằng gì? Tôi trả lời mà chẳng hề chớp mắt: Quả dâu dại trong rừng Sự yên lặng từ nước Và câu chuyện về sự cô độc của đôi ta mỗi đêm Sợi dây tăm tối tết cùng tia sáng yếu ớt Ngôi đền thờ gần nhà anh Một con sư tử mà anh chẳng thể huấn luyện được Một con mèo bị đầu độc bởi hàng xóm Một hàng thỏ trắng tiên đoán về tương lai của anh Những rặng liễu trên cầu mắc nợ anh Đàn bồ câu đã vô ơn bay mất Một ô cửa trên gác đã cho anh nhìn thấy mẹ anh Khi bà ấy đẩy đi sợi dây của cái chết Khi cô bé hàng xóm đổ đầy vào lòng bàn tay mình nước lũ Suýt chút nữa anh đã ngắt đi đoá hoa trinh tiết của cô nàng Nhà truyền đạo đánh cắp một nắm muối Nàng Al Naddaha gõ cửa Chạy qua hành lang anh lao ra mở Tiếng khóc của cha anh khi ông ấy làm mất chiếc đồng hồ vàng của mẹ anh Ngoài cánh đồng Cây sung dâu hàng niên kỷ xa cách ngôi nhà anh Nhưng vài chú bồ câu làm tổ trên cây lại đang chuyện trò về một ngôn ngữ sẽ nằm ngủ trong lòng bàn tay anh Một người lạ trên chiếc thuyền của hắn ta đã hỏi xin anh giúp đỡ ngay trước khi những viên đạn bội phản bay tới Rèn luyện bàn tay để viết đẹp hơn Trong suốt hai kỳ nghỉ và những tháng giữa năm Hạnh phúc trong đôi mắt anh khi thấy những gì trái đất sinh ra Một đôi giày nằm nép bên giường anh cả đêm trước ngày đầu tiên đi học Màu đen của chiếc áo mà mắt cha anh chẳng quen nhìn Những loại quả trái mùa anh đã đặt về Cái ngày mà con chuột ve vãn mắt cá chân anh cả đêm Một con chim quắp cái đầu người phụ nữ đang hát với anh rằng “Những bông hoa này có tội lỗi gì” Một con khác quắp thân hình của người phụ nữ ấy đang hát rằng “Hãy quên tội lỗi ấy đi” Một đứa nhỏ ăn cắp những quả trứng trong nhà Rồi tìm đến con chó với hy vọng nó sẽ ấp ra một đội quân chó Và chúng sẽ ngủ dưới đáy của giấc mơ Cái ngày mà đôi chân anh chẳng đến lớp Ngày mà con mèo đẻ con trên giường anh Khi mà anh đang ngủ mơ về cây xương rồng mọc trên ngôi mộ Cỏ đang mọc trên tay anh để lũ tằm ăn Chữ “ra” làm anh hăng tiết Bởi vì nó khó đọc quá Niềm vui thú của anh khi câu cá Và cảm giác kinh ngạc về một vì sao cao tít trên bầu trời Khám phá ra từ “mồ côi” trong từ điển Một thiên đường mà cô hàng xóm đã bí mật tạo ra cho anh Mà anh đã chẳng vào khi những cái cây của cô ấy ra quả Và nhiều bí mật khác được bảo vệ bởi cơ thể anh Nếu nét mực này tiết lộ ra Thì bóng đêm nhận thức sẽ không hề nghỉ ngơi Và từ đầu anh đã mong cho những dòng thơ này thật ngắn Hay là hãy kết thúc nó trước lúc chết đi Hoặc là nó sẽ nằm trong đoạn văn viết bởi chú mèo đã đồng hành cùng anh. (Cairo, 20 tháng 9 năm 2023) What is the Poet’s Body in You Made of? She asked me: What is the poet’s body in you made of? I said without blinking: Wild berries in the village Water producing silence And the story of our solitude at night The thread of darkness braided with a faint light A shrine near the house A lion I did not train well A cat poisoned by the neighbors A row of white rabbits telling my future Willows on the bridge indebted to me Pigeons that flew away unappreciative A window upstairs through which I saw my mother As she pushed away the rope of death As the neighbor’s girl fills her hands with the flood I almost deflowered her in a turn of mind A spiritual leader stealing a handful of salt Al Naddaha knocking on the door And I dash through the hall to open The crying of my father when he lost my mother’s golden watch In the paddy field A sycamore eons away from my house But some doves nesting on it were talking about a language that will sleep on my palm A stranger in his boat asking me for help right before the bullets of betrayal Training the hand to improve writing During the two holidays and mid-year The happiness of my eyes with what the earth has borne A pair of shoes that spent the night beside my bed before the first day of school The black color of a shirt the eyes of the father have not been used to seeing Fruits I order outside of the season. And the day the mouse spent the entire night courting my ankle A bird carrying the head of a woman who had sung to me “What’s the sin of the flowers” Another carrying the body of a woman who had sung “Forget the sin” A child who steals the eggs of the house And walks toward the dog hoping it would hatch an army of dogs That slept in the bottom of the dream The day when my feet do not go to class The day the cat gave birth on my bed As I slept dreaming of cacti on the grave Grass growing on my hand to feed silk worms The ra’ letter that made me aggressive Because of the difficulty to pronounce it My delight in fishing And the amazement of a star high in the sky when I saw the village women naked in the Nile My discovery of the term orphanhood in the dictionary A paradise my neighbor had created for me in secret Which I did not enter when her tree offered the favor And other secrets protected by my body If the ink exposes them The night consciousness will not rest And I—intentionally—prefer this text to remain short Or it may be finished right before death Or in another text written by a cat that has kept me company. (Cairo, September 20, 2013) Tôi chẳng có gì Tôi chẳng biết gì cả Tôi chẳng sở hữu gì hết Và tôi cũng chẳng hiểu cái quái gì Ngoài âm thanh vang vọng của tên tôi Chẳng có thứ gì Ngoài đống nhược điểm Nơi bậc thềm của những ông mặt trời I have Nothing I do not know anything I do not own anything And I do not understand anything Except the echo of my name Nothing in the thing Except weak points At the door of suns Người ta nhắc đến tôi bằng ngôi thứ ba Tôi chẳng viết tự truyện lên tường Tôi không ghi vào sổ tên con phố tôi sống Tôi chẳng bao giờ có nhà để về Tôi chẳng có cái bút nào trong túi Như thể thời gian đã cướp sạch của tôi. Tôi sống mà chẳng biết chữ hay số Tôi tuyên chiến với lãng quên Tôi bị lừa bởi ảo tưởng trên đường Cuối cùng thì chẳng có giọt nước nào ở chân trời Như thể chú chim bồ câu ấy đã rời bỏ tôi. Đường gờ giới hạn hẳn thuộc về tôi Sau khi tôi trở thành chuyên gia của những trò lố lăng Rồi bò sấp trong nhiều giấc mơ Và vẽ những khuôn mặt trống rỗng Tôi chẳng cạnh tranh với không khí trong cuộc thi bóp ngạt Tôi đang chìm dưới đáy tìm kiếm những khuôn mặt đã xa rời mình Chẳng có vận may nào cho tôi hay cho cuộc đời này Tôi sẽ sống như thế này, chẳng biết mình là ai Hay những người ám ảnh tôi là ai Tôi sẽ không bắt tội tử thần nếu cái chết đến quá nhanh Tôi sẽ không đổ lỗi cho những cơ hội đã mất Tôi sẽ hưởng nốt những lạc thú còn sót lại trên quả đồi hư vô Tôi sẽ đặt chiếc quan tài ngay sát cạnh nhà. Tôi đã chết trong màu đen ấy, mà nó đâu có đi cùng tôi Cũng không hé lộ những bí mật mà tôi đã gửi gắm Tôi ngại ngùng tẩy xoá và viết Khi tôi đang vẽ âm nhạc bằng màu đen Tôi sợ tên mình lại xuất hiện dưới một bài diễn văn chẳng phải của mình. Giờ đây người ta nhắc đến tôi bằng ngôi thứ ba Tôi đã đánh mất bản thân mình trong một cuộc chiến mà tôi chẳng phát động Thế mà lại chiến đấu một mình Còn con phố đã để mất tôi rồi. Tôi bắt đầu khâu lửa với nhau bằng mấy cái kim vô hình Để dệt ra một tấm vải không sợi Tôi làm mất chiếc chìa khoá rồi Giờ chẳng thể điều khiển chính mình nữa. Tôi là tù nhân nằm trong tay cái thế giới này Bóng đêm cũng chẳng cứu vớt được Chỉ có âm nhạc chứa lòng trắc ẩn (thế giới này lại chế giễu nó) Nên trên con phố ấy tôi vẫn rong ruổi cùng các giọng nhạc Tôi bắt đầu khâu các từ ngữ vào nhau theo một cách không sao lý giải được Giờ thì khỏi cần giải thích mục đích của chúng lúc đêm hôm nữa Nhiều tiếng la hét đi dạo trong đầu tôi Và chẳng có chút trắc ẩn nào, tất thảy các tiếng la hét mà ở trong đầu tôi ấy Ảo giác đen tối Và một phiên bán đấu giá được tổ chức hoài mãi Nhưng chẳng bán được gì Lịch sử khuyết thiếu ở trên vai Tôi chạy trốn mà câm nín như bị khoá miệng Che giấu tâm trí tôi khỏi mấy bức rèm của họ Loại người như tôi sẽ chẳng chặt đứt tay mình Chẳng uống thuốc độc Chẳng ngăn chặn con mắt nào uống nước Chẳng mang vũ khí Chẳng chết trong ánh mặt trời như một nhà thơ điên Chẳng đóng lại cánh cửa sau lưng mình Chẳng để người đàn bà nào mê hoặc ban đêm Chẳng tự chui vào lồng trừ khi bị chọn Và chẳng đốt hết sách của mình chỉ vì một phương trình chưa giải được. (Thành phố Tempe, Arizona, ngày 28 tháng 8, 2019) I Am Called by the Third Person I did not write my autobiography on the walls I did not write on notebook where I live I never had a home I do not have any kind of pens in my pocket As if the times have robbed me of them. I have lived not knowing numbers and letters I waged a war against forgetting I was cheated by the mirage on the road And no water to be seen on the horizon As if the dove left me. The margin has become mine After I was the master of the absurd And crawling on the belly in dreams Drawing the empty faces I do not compete with the air in its suffocation I am in the bottom searching for faces that have left me No luck for me nor life I will live like this not knowing who I am Nor who are those haunting me I will not blame death if it were to come early I will not blame the opportunities I have missed I will live what is left in the hill of nihilism I will keep my caskets close by the house. I passed away in black that did not ride with me Nor divulged secrets it has kept for me I hesitate to erase and write And in painting music in black I am afraid my name appears under a speech not mine. I am called by the third person now And lost myself in a war I did not wage But fought it alone But the street forfeited me. I have started sewing fire with unseen needles For a fiberless cloth I lost the key And do not rule myself now. I am prisoner in the hand of the world now I was not rescued by the night Only music was compassionate (the world scoffs at it) But I was a companion to its scales in the street. I started sewing words that cannot be interpreted now And there is no need to explain its goal at night Screams walking in my head And no compassion from those in it Dark hallucination And an auction set up forever But nothing sold An incomplete history on my shoulders My escape is in muzzling silence And in sheltering my mind from their curtains People like me will not chop their hands Will not drink poison Will not prohibit an eye from drinking water Will not carry weapons Will not die under the sun like a crazy poet Will not close the door behind them Will not allow a woman to cast a spell on them at night Will not get in a cage except chosen And will not burn their books for the sake of an unsolvable equation. (Tempe, Arizona, August 28, 2019)