Vài nét về tác giả:
Tác giả Lê Hưng Tiến, sinh ngày 31.5.1981, tại Ninh Thuận. Anh là:
– Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, 2007
– Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, 2014
– Hiện là giảng viên tại Trường Đại học Sư phạm – Đại học Đà Nẵng
Tác phẩm đã in:
– Xanh mãi cây đời (nhạc), NXB Thuận Hóa, 2002
– Đề tặng một giấc mơ (nhạc ), Hội Văn học Nghệ thuật Ninh thuận xuất bản, 2006
– Chân dung ảo (thơ), NXB Hội Nhà văn, 2007.
– Ễn lên đêm ( Trường ca), NXB Hội Nhà văn, 2011
– Những con chữ tái sinh (thơ), NXB Hội nhà văn, 2024
Quan niệm về thơ:
Tại sao tôi viết thơ?
Tôi viết thơ là để đánh thức những con tinh binh nghĩ về sự tồn tại ngã thể con người. Những con tinh binh này có dồi dào năng lượng sống hay không, hoặc chất lượng chết của chúng ra sao, đòi hỏi tự thức con người về thế giới của chúng sẽ như thế nào trong môi trường chuyển động nhiều biến cố thời cuộc. Thơ cũng vậy, như mặt trận sa mạc trải qua nhiều hành trình chiến đấu sống còn của những con tinh binh để đem về cuộc người làm nên ngã thể sáng tạo. Sự sáng tạo đó cần phải thay đổi mới tư duy, hệ hình để ta có thể mang lại những con tinh binh khỏe khoắn, hiệu quả, và luôn thích ứng với sự tồn tại mới của thời đại…
Theo đuổi thi ca ư?
Chẳng qua là tôi muốn những con tinh binh luôn khỏe mạnh, đầy nghị lực và sống trong lòng mình nhiều khát vọng, kể cả tham vọng để chiến thắng sự sáng tạo mới ở ngã thể con người, nên tôi mới làm thơ để nuôi dưỡng chúng thôi, chứ không theo đuổi gì cả cho thi ca.
NHỮNG CON CHỮ TÁI SINH
Thời gian giãn nở
Tôi đốt mình cháy xuyên màn đêm
Những con chữ dật dờ sống sót
Những con chữ giành giựt sự sống cho nhau
Những con chữ bị thiêu rụi trong cái chết tức tưởi
Những con chữ í ới bầy đàn oán than
Và những con chữ đôi lúc biết trước số phận của mình
Tất thảy chỉ sự dãn nở thời gian
Khi con quay chạy vạy giấc mơ
Những con chữ hiển linh từ 4 giờ đến 5 giờ sớm muộn
Mặt trời không dám đổ màu hồng lên đường đi của cỏ
Tôi cũng không biết lối về của đôi mắt nhớ
Thần quái bỏ hoang ngoài hành lang ngữ nghĩa
Tất thảy chỉ sự giãn nở thời gian
Khi thời gian lại tiếp tục giãn nở
Sự phóng sinh là tội đồ của cánh hẩu trí tưởng
Cơ thể tôi cũng bị những con chữ ám muội
Nhập nhoạng trong mớ sản phẩm không thời gian
Mỗi khi ban mai lên đồng
Tôi cày xới được vụ mùa thơ thở
Những con chữ bắt đầu tái sinh
Đòi mặt trời mọc hướng đằng chân
Không có lối cỏ đi về của gió
Và tôi bắt đầu bơ vơ giữa thời gian giãn nở
NHỮNG NGÓN TAY ĐAU
Chĩa từng ngón tay lên không
Đôi mắt mở lòng
Những họng sương phả vào bình thủy tinh không đáy
Rơi từng ngón tay đau nhìn từ phía trời vụn vặt hồng hồng
Nhiều cái ngả nghiêng
Xiên đầy con mắt những hạt thiền thiền quái quái
Lạ từng ngón tay ám mùa động hưởng
Bay lạc đường biên làm lũ dơi đẻ ngày lạ trên nắng cháy
Trên nắng cháy
Lũ dơi không nhớ mùa động hưởng
Khói bay từ những tiếng súng thơm mùa quê kệch
Cả bầu trời âm ĩ những tiếng nói thinh không
Hơi thở từng ngón tay hờ
Chĩa lên không phẳng lặng mơ hồ
Tiếng nói bất lực
Ai cũng nghĩ đến chiến tranh từ lòng đất mở
Không đau thương
Không tương tàn
Không không khí nở
Nhân loại bắt đầu thở vô cảm trong bình thủy tinh không đáy
LỖ THỦNG THƠ
Mỗi sớm mai
Tôi đi hái thơ từ sương khuya rụng
Những con chữ sùi bọt mép trời rộng
Dang cả hai tay với
Ý tưởng rơi từ các hệ quy ước đời người
Phá vỡ trật tự của thơ làm đời sống thủng nhiều lỗ cơ thể tầng ôzon
Bao thế kỷ hin hít gió
Luồn khí thơ như hiển vọng từ một tôn giáo mới và mê mẫm
Làm hạn chế sự sống của thơ và hơi thở của nước
Ngày nắng chao nghiêng
Thế giới muốn điêu đứng vì không tìm được lỗ thủng của thơ
Mặc cho không gian thủng nhiều lỗ thủng thời gian và cả hố đen lòng người
Cộng bao nhiêu cho đủ chiều dài lịch sử
Cộng bao nhiêu cho đủ chiều ngang lịch sử
Cộng bao nhiêu cho đủ kích cỡ lịch sử
Để thơ không làm vỡ đôi mắt thế giới
NGHI LỄ CỦA MẮT PHỐ
Những con phố chưa biết nói
Tôi tập đám mây đánh vần mỗi bước cỏ
Khi con phố lớn dần ý nghĩ
Tôi tập mảnh đất biết yêu những con vi trùng
Mặt trời đến lúc vó ngựa
Địa chỉ lớn thêm nhiều con mắt phố
Tôi tập mình biết tự thức
Dẫu con phố chưa chịu biết giọng nói của lòng đất
Tiếng thở người phì phào bình minh
Tôi chưng cất những mảng phố không mùa
Chưng cất những nghi lễ nắng quái
Chưng cất những tụng ca hư phù
CĂN TRỌ NHỎ VỚI CÂY ĐÀN PIANO CŨ
Tôi hái cô đơn trên từng ngón phím piano tơ ngẫu
Âm thanh vỡ vụn rơi từng khối đá trắng dã
Những ngọn nắng săm soi vào khu cấm vận không gian
Những nốt nhạc cũng săm soi vào khu bảo tồn trí tưởng
Ánh sáng bắt đầu thủng thỉnh trong căn trọ cất giấu nhiều đáy hồn tận
Khi mười đầu ngón phím piano chảy máu
Mặt trời rụng từng trái tim đau
Thời đại mới bắt đầu săm soi vào vùng kín của nhiều thế kỷ trước
Chất vấn những vết sẹo trinh nguyên
Chất vấn bản thể và tính thể
Chất vấn tâm linh
Chất vấn dòng Magma xáo trộn lẫn lộn nhiều không gian thế kỷ
Chất vấn những tên tuổi dám đánh đổi thời đại mới này
Vivaldi, Bach, Mozart, Beethoven, Tchaikovky, Wagner, Haydn, Brahms, Schubert, Schumann, Glinka,...
Căn trọ nhỏ với nhiều cái tên bí mật vỡ vọng
Những ngón phím piano đan luồng ánh sáng
Thêu thùa cô đơn
Thêu thùa tội thấu cảm
Thêu thùa những ngõ ngách thời đại mang váy vó phố phó xẩm mặt
Thêu thùa những ý tưởng nhảy lò cò trong khu bảo tàng tiếng nói
Thêu thùa những cái tên cái tuổi làm mắt ướt khao mùa
_____________________________
Volume of poems by Le Hung Tien – Voices from the hole
(Translated into English by Khanh Phuong)
Bio of Poet Le Hung Tien
– Born on May 31, 1981, in Ninh Thuan, Vietnam
– Member of Vietnamese Musicians Association since 2007
– Member of Vietnamese Writers’ Association since 2014
– Currently he is a lecturer at University of Da Nang
Published literature works:
– Forever green, the tree of life (music), 2002
– Dedication to a dream (music), 2006
– Virtual portrait (poetry), 2007.
– Fantasy night (Epic), 2011
– Many other literature works to be printed and many co-printed literature works
Poetry concept:
I write poetry to wake up sperms about the essence existence of human. Whether these sperms have a lot of life energy, or what are their dying quality, requiring self-awareness of what our world will be like in a changing environment with many incidents.
Poetry is the same, like the desert battle that experienced many journeys of fighting and survival of the sperms to bring the human life of creative essence. That creativity needs to change the mindset and paradigm so that can bring healthy, effective sperms and always adapt to the new existence of the new era…
Pursuing poetry?
It’s just that I want the sperms to be always healthy, full of energy and live with many aspirations, including ambitions to conquer new creation in the human essence, that’s why I write poetry to nurture them, but not pursuing anything for poetry.
Reincarnated words
Time is dilated
I burn myself through the night
Precarious words survive
The words struggle living for each other
The words are burned in painful deaths
The words lament in their herd
And the words sometimes foreseen their fates
It's all just dilation of time
When the spindle manages its dream
The epiphany words are from 4 to 5 o'clock sooner or later
The sun does not dare to pour pink on the path of grass
I also don't know the way back to the remembering eyes
Angels and monsters abandon outside the semantic corridor
It's all just dilation of time
When time continues to dilate
Releasing is a crime of imagination fellowship
My body is also haunted by words
Immersed in product piles without time
Every time the dawn comes to the field
I plow the harvest of poetry
The words begin to be reborn
Asking for the sun to rise at the horizontal direction
There is no way that grass comes back to the wind
And I start to feel deserted among time of dilation.
Painful fingers
Pointing each finger to the air
Opening eyes and opening heart
The pure mist blows into the bottomless glass jar
Falling each painful finger from the pink pretty sky
Many tilts
The eyes are filled by weird-weird meditation-meditation beads
Strangely, each finger is haunted by the proliferate seasons
Flying off the border that makes bats give birth at strange day on the burning sunshine
On the burning sunshine
The bats don't remember the proliferate season
Smoke from the odorous gunfire in the countryside season
The whole sky is filled with silent voices
Breathing each indiscreet finger
Pointing up to vague silent moments
Powerless voices
Everyone thinks of war from the opening ground
No pain
No ruins
No blooming air
Humanity begins to breathe emotionlessly in the bottomless glass jar
Poetic holes
Every morning
I go to pick poetry from the falling late night dew
The words foam on the wide sky
Reaching out by both hands to take
Ideas falling from the convention system of human life
Breaking the order of poetry makes life punctured with many holes in the ozone layer
Many centuries breathing in the wind
Blowing poetic air like a hope spreading from a new and enchanting religion
Limiting the living of poetry and the breath of water
An inclining sunny day
The world suffers because can't find the hole in poetry
Despite the space is holed with many time holes and even a black hole in the human heart
How much to add enough to the historical length
How much to add enough to the historical width
How much to add enough to the historical size
So that the poetry does not break the eyes of the world
The ritual of street eyes
The streets that can't speak
I train the cloud to spell every grass step
When the streets grow bigger in thoughts
I train the land to know loving germs
The sun is about to rise quickly
Many big addresses add more street eyes
I train to awareness myself
Even though the streets don’t want to admit the voice of the earth
The sound of people breaths at dawn
I distill street patches without season
Distilling weird sunny rituals
Distilling imaginary praise and chants
A small hostel with old piano
I pick loneliness on each random key of the piano
The broken sound falls as rigid and rustic thinking
Sunbeams penetrate into a spacial embargo area
Music notes also penetrate into a mind conservation
Light begins to pierce freely in the hostel where hiding many deep things in the soul
When the ten key fingertips of the piano bleed
The sun drops every painful heart
The new era begins to penetrate into private parts of many past centuries
Questioning the virgin scars
Questioning the abstract phenomena and essence
Questioning the spirituality
Questioning the Magma lines mixed with many spaces of centuries
Questioning the names who dared to change this new era
Vivaldi, Bach, Mozart, Beethoven, Tchaikovsky, Wagner, Haydn, Brahms, Schubert, Schumann, Glinka,...
The small hostel with many exposed secret names
The piano keys knit the light stream
Embroidering the loneness
Embroidering the guilt of empathy
Embroidering the modern era corners and crowded streets
Embroidering the hopping ideas in the voice museum area
Embroidering of names who make the eyes wet