Vài nét về tác giả:
Tác giả Trần Đức Tín, bút danh Khét, sinh năm 1989, quê tại Khánh Hội – U Minh – Cà Mau. Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà văn TPHCM và Hội VHNT các DTTS Việt Nam.
Tác phẩm đã xuất bản:
– Rồi mình cũng xa lạ nhau – Tập thơ, NXB Hội Nhà văn, 2018.
– Mình mắc cạn vào nhau – Tập thơ, NXB Hội Nhà văn, 2020.
– Ở đậu trong nhau – Tập thơ, NXB Hội Nhà văn, 2021.
– Chín nhánh da vàng – Tập thơ, NXB Hội Nhà văn, 2022.
– Chín nhánh da vàng (Tái bản) – Tập thơ, NXB Hội Nhà văn, 2023.
– Nở thêm một cánh chuồn chuồn – Tập thơ, NXB Hội Nhà văn, 2024.
Giải thưởng
– Giải Khuyến khích cuộc thi thơ Lục bát trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2019.
– Giải Khuyến khích cuộc thi thơ – truyện Văn hóa Đất Mới – Giáo phận Xuân Lộc 2019.
– Giải Khuyến khích cuộc Tạp bút Quê nhà yêu dấu trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2020.
– Giải Nhì cuộc thi Thơ Đồng bằng Sông Cửu Long lần VI năm 2020.
– Giải Khuyến khích cuộc thi Thơ báo Văn Nghệ 2019 – 2020.
– Giải Khuyến khích cuộc thi thơ Lục bát trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2021.
– Giải Nhà văn Trẻ – Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh 2021 với tập thơ “Ở đậu trong nhau”.
– Giải Tác giả Trẻ – Hội Nhà văn Việt Nam 2022 với tập thơ “Chín nhánh da vàng”.
– Giải Nhất cuộc thi Thơ Nhịp điệu mới 2023 Hội VHNT Thái Nguyên.
– Giải Nhì cuộc thi Thơ hay 2023 Tạp chí Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh.
ngủ hết đêm nay với Vàm Cỏ
đói một thứ lửa
được thắp lên trong ngôi mộ cổ
già làng này chỉ biết nói thật
em bé làng này chỉ biết nói thật
những mảnh đói găm sau lưng đàn ông đàn bà
được che bằng sự lên đồng lên cốt của miếng bùa dán trước cửa
ngồi nghe gió trống trong lòng
giăng vòng tơ này nữa ta đã phủ mặt mình
chỉ tiếng chó sủa ma là sống
ngủ hết đêm nay với Vàm Cỏ
thương những bóng ma trôi trên sông
có khi ngừng thở để sống
có khi ta tự sinh ra mình.
cầm bằng như dế
cầm bằng như dế kêu khan
đường cày không chôn được cơn bão
mưa giăng kín mưa ngập đồng
câu vọng cổ ướt mem đời tôi trọ
cầm bằng như dế thèm hơi người
thèm chiếc áo mười năm
thèm cơn đau vành vạnh
thèm cái nhìn chực nhau
cầm bằng như dế, buồn
quày quảy đi hoang
thửa ruộng xưa bậu vần công màu bà ba lên lúa
tôi mấy mùa di cư
bậu mang lời ru con ra sạ
quê mình trổ mãi một bên đau
cầm bằng như dế kêu khan
gác chân lên mảnh đất làng réo em
trăng quê
trăng quê mình đã thay đổi phải không em
để con nước mình ên biếng ròng biếng lớn
ngày mẹ đi ra đồng sau hun hút
con chim sẻ khờ
bươi nát
ổ rơm khô
chúng mình lớn theo câu đò đưa gãy nhịp
chiếc cầu tre cũng bỏ xóm đi hoang
từng dòng người di cư
di cư giữa lòng sông tháng hạn
quê biết mình nghèo
trốn sau nhánh trăng tàn
chúng con: bọn bỏ quê
mót trăng trên đại lộ
đội lên đầu
rồi đấm ngực mình
trăng quê mình mắc cạn ở sau lưng
có bụi lục bình trôi vào áo mẹ tôi rồi bật khóc
chiếc áo màu nâu lặng câm như tràng hạt
bay ra đồng rồi củi lửa lưng trời
chúng con: bọn bỏ quê
quê trôi trên đầu
quê bạc theo tóc
trong đau đớn kiệt cùng
trăng gọi mẹ bằng một tiếng chuông hoang.
ngồi xuống mà nghĩ
1.
có những ngày chưa đi đã hết
chôn trong bốn bức tường một tiếng cố hương.
2.
có mùa xuân nào chín trên tay tôi không
bốn mùa U Minh trắng bông tràm
không thể ngoi lên khỏi rừng
không thể soi bóng dưới nước
những đứa con của làng muôn đời không dám đốt lửa
mơ lọn khói ngập mắt mình
nếu tôi là thân đước
hãy chặt mà ung than
nếu tôi là thân tràm
hãy chặt mà phơi áo khoác
mẹ tôi ngàn năm lúa nước
cha tôi cào đời mình dưới biển
ném hòn đất xuống nước
sẽ nhập vào cội nguồn
ném hòn tôi xuống đời
trôi vô tăm tích.
3.
bằng cách này hay cách khác
hoa vẫn nở trong lòng đường
bằng cách này hay cách khác
tôi vẫn nở về quê hương.
về sự tận cùng của thơ hay người cũng được
có những bài thơ viết rồi lại xóa
như vết thương
sứ mệnh của nó là làm đau người khác
tận cùng lòng người là gì
mỗi khi tôi làm thơ là chạy nhảy, ca hát, đập phá và lại ca hát trong lòng
trăng kia cũng vậy
dù ngàn năm tự soi bóng mình cũng không thấu sự cô đơn
vậy tận sâu trong bài thơ là gì
ôi cái tay nắm cửa đáng thương
số phận là để mở ra những vùng trời
nhưng hắn không thể mở được chính mình
mãi mãi
có những bài thơ tôi viết
chỉ để xóa
và bài này cũng vậy...
đi gặt giấc mơ
em hãy bày lên bàn những giấc mơ đi
ta sẽ đặt tên lại cho chúng
giấc mơ tuổi trẻ
giấc mơ tuổi già
giấc mơ con diều giấy và giấc mơ của đôi môi
em có biết sông cũng ngủ và mơ
những ngày sông chảy vào tôi ngồi lặng im như tràng hạt
tôi hái vì sao thảy vào con nước
sông chạy về phía sau lưng đồi
có những giấc mơ lẩn khuất
không ai dám gọi tên
làm gì có cổng trời nào trong tận sâu hồn cỏ
ta thừa sức bơi qua em như chạy điên cuồng trong bão
nhưng để làm gì
hay chỉ thở mà thôi
tôi thường đi gặt những giấc mơ gần giống người
nó đã chết khi mầm chưa kịp nảy
sinh ra nhau
mắt em mất ngủ trên da thịt anh
ngày tháng này mỏi mệt
như chim non đuối trong mưa
không một lần vỗ cánh
đêm nơi anh không có bước chân người
âm âm ngõ tối
đêm nơi anh không có tay em
rượi buồn chốt cửa
ta sinh ra nhau ngày trăng không viên mãn
một nửa trăng đen
len lén về trời
em đừng là tiếng kinh
đừng từ bi ta cho những lần rong ruổi
đêm qua
H mang trăng về núi
lòng ta đầy ma trơi.