Tác giả Trần Thuyên sinh năm 1952 tại Tiền Hải, Thái Bình. Hiện nay ông sống tại thành phố Thái Bình. Ông từng là người lính chiến đấu tại Quảng Trị (1972 – 1973), cựu giáo viên tiếng Pháp tại trường THPT Chuyên Thái Bình và hiện nay là hội viên Hội VHNT tỉnh Thái Bình.
MIỀN CHÂN SÓNG
(Kính tặng Thái Bình, nơi mẹ sinh tôi)
(Tác phẩm cho ngày thơ Nguyên tiêu, Giáp Thìn, 2024)
Những sinh linh dây rốn cắt trên thuyền
Nghe đỏ hỏn sóng biển Đông xô dội
Nhúm máu thịt tan biến vào đất, nước
Mọc lên thành Duyên Hải, Thái Bình tôi
Mấy nghìn năm biển xâm thực lại bồi
Những đứa trẻ cầm gươm cao hơn tuổi
Lớn trước thời gian đi đánh đuổi xâm lăng
Sớm heo may vội về khi trời sáng
Cho mùa màng chín kịp bước Quân Vương
Biển trào lên dông tố triều cường
Đưa Lê Quý Đôn về kinh đô đèn sách
Ánh hào quang trác tuyệt giữa muôn dân
Một câu Kiều phải mười năm chìm nổi
Mắm, sú nắng mưa sấp ngửa trùng khơi
Tự mọc ngược để sinh tồn bờ cõi
Trong mơ tôi sóng bốn bề lay gọi
Nguyễn Công Trứ về lập ấp Tiền Châu
Để giọng nói cứ mặn mòi xứ biển
Câu hát Chèo lúng liếng cả đêm thâu
Biển còn muối, võng còn chao tiếng Mẹ
Mãi muôn sau vẫn còn thuở ban đầu
Nhưng bông lúa cũng phải đơm hạt chíp
Khắp đại dương khát vọng nở con tàu
Xuân 2024
CÂU THƠ TÌNH
MẮC CẠN GIỮA MÙA XUÂN
Đất nước tôi đi
Chiều vàng tươi rói
Ngai ngái cá tôm mặn mòi vị biển
Sóng gợn con tàu xuôi mũi Cà Mau
Nha Trang – Bồ Đề – Vũng Rô – Vàm Lũng…
Thủy thủ lưng trần manh quần xà lỏn
Không quân hàm, hóa đời chài lưới
Pháo đạn cựa mình giấc mơ nghiêng ngả
Những con tàu mong manh như lá
Dập vùi sóng mênh mông biển cả
Khu trục đen trời dán mắt soi
Rờn rợn giày đinh lưng đèo Cả
Lạnh ớn người đèn pha quét rọi
“Chết hay đi?” Vang tiếng gọi tiền phương
Dù phải chết
Giữa biển khơi thanh thản linh hồn
TÀU KHÔNG SỐ đắm mình vào trầm tích
Đào Nhật Tân nở thầm muôn hải lý
Đêm neo bờ… người lính trẻ hy sinh
Nấm cỏ mọc rờn xanh ghềnh đá
Tiếng chim chiều vút lên rất lạ
Nốt nhạc đơn côi, hoang lạnh cánh buồm…
Đất Mẹ tôi ơi,
Giọt nước mắt lăn dài trên má
Rỏ mặn biển Đông
Biết mấy ai còn?
Bao người đi?
Không thể nhớ
Biển vô tư nhưng không hề vô cảm
Thì em hỡi, dẫu đời yêu vô tận
Câu thơ tình mắc cạn giữa mùa xuân.
Phú Yên – Nha Trang, mùa đông 2023
THƯƠNG NHỚ CAO NGUYÊN
Em như là Trái đất
Miền nào cũng chồi xanh
Cũng tươi màu chân chất
Như một vùng ba – zan
Tôi như là đá cuội
Tự ngân lên giọng đàn
Trái đất sinh một lần
Đá vẫn còn thai nghén
XUÂN 2024
Ở GIỮA BIỂN
VÀ HAI HÒN TRỐNG MÁI
Tựa lưng vào biển ta ngồi
Mặt dềnh trắng lóa sóng môi tràn bờ
Đồi cao khoác mỏng sương mờ
Hai hòn Trống Mái bây giờ vẫn chưa
Mặc ngày nắng, mặc đêm mưa
Bốn mùa cứ đợi bốn mùa chênh vênh
Ngước lên thăm thẳm rừng xanh
Bao nhiêu nước mắt đá thành si mê
Dùng dằng lạc giữa đôi bề
Phía sau biển, lối trước về non cao.
SẦM SƠN, Tháng 5, 2022
SINH HẠ
Đã biết gì đâu mà kể công ơn Mẹ
Hơn tuổi đầu đã trắng khăn tang
Kiếp mồ côi lần hồi tay anh chị
Mẹ yêu ơi!
Nước mắt Mẹ rơi
Vui đau sinh hạ
Con, hạt nhân gian
Bứt ra từ thân Mẹ
Bật khóc lên để được làm người
Bên khóm tre đu cong vụ tháng Mười
Ngoài hiên lạnh
Lá cành run rẩy
Chùa Công Vối
U u hồi chuông cuối
Mẹ, hoàng hôn vội vã vượt sông
Lo áo khăn
Lo bếp than hồng
Con ngậm sữa
Bầu vú lẫn thơm mùi khói lá
Mẹ quên hết
Phù sinh là nghiệt ngã
Gieo suốt một đời mà vẫn trắng tay
Chưa kịp nghĩ tháng ngày là hữu hạn
Băng hoại đời mình
Một áng mây bay
Gió hăm hở cuốn vèo về dĩ vãng
Sóng hoài trôi lặng lẽ Kiến Giang
Tháng Chạp con về
Khóc Mẹ
Sương giăng!
Thu 2022