Vài nét về tác giả:
Võ Thị Như Mai đã xuất bản 4 tập thơ riêng và 6 tập sách chuyển ngữ thơ Việt – Anh. Thơ của cô đã được chọn in trong tập Brushstrokes 2023 của Hội Nhà Thơ Tây Úc. Như Mai là người sáng lập trang song ngữ The Rhythm of Vietnam, nơi cô cập nhật tác phẩm chuyển ngữ hàng tuần trong 15 năm qua của các tác giả trong và ngoài nước. Như Mai thường đọc thơ tại các lễ hội văn hóa Việt ở Tây Úc. Thơ của cô trong trẻo, quyến rũ, sâu sắc, với cấu tứ chặt chẽ, viết về tình yêu quê hương, gia đình và các vấn đề xã hội, môi trường. Như Mai được yêu mến vì nhiệt tình quảng bá thơ văn, viết bài cảm nhận, giới thiệu tác giả và thiết kế bìa sách.
H
QUÊ HƯƠNG
Thưa mẹ con đã đi xa
Hai mươi mùa xuân buồn vui góp nhặt
Ngày qua nhanh chớp mắt
Đêm ngàn sao thắp sáng trên đầu
H
Mang bóng hình mẹ bãi mía nương dâu
Tiếng đạn bom dội vào trí nhớ
Câu kinh của ba bỏ dở
Tiếng chuông Linh Sơn nguyện cầu
B
Con thì thầm hai tiếng quê hương
Nghe thân thương vì quê hương là mẹ
Hạt gạo nuôi con từ tấm bé
Lời ru của bà tiếng chổi của ông
H
Con đã thăm rất nhiều dòng sông
Chẳng nơi nào bằng Ô Lâu
Mùa gió Lào nước mặn
Hạn đến rồi lấy tưới cho cây
G
Xứ người chiều buồn nghiêng chân mây
Con chẳng có gì ngoài nỗi nhớ
Thơm lừng trong hơi thở
Từng hạt bụi quê nhà thiêng liêng
G
Con sẽ quay về đặt chân lên mọi miền
Như thể tìm chuỗi thời gian đánh mất
Ôm mẹ vào lòng nũng nịu
Nghe tiếng hát của mưa
H
Dẫu có gì con vẫn yêu chốn được sinh ra
Đất nước nơi nào cũng đầy nỗi đau trần thế
Đất nước nơi nào cũng nổi chìm dâu bể
Nhưng chỉ quê hương mới có mẹ hiền
Lưng còng – dấu chấm hỏi riêng con
B
H
ĐÀ LẠT CÓ MẸ
Con trở về thăm mẹ và quê hương
Nghe tiếng thời gian
Trên từng bậc thang đậm màu rêu phủ
Con trở về Dalat sương giăng
H
Cơn mưa tháng Chín Dốc Nhà Làng
Đóa hoa lòng con gửi mẹ kính yêu
Thương quá một đời lao đao vất vả
Thương ngày xanh có còn bao nhiêu
B
Chẳng dám đếm sợ mùa thu tiêu điều
Con trở về mang nụ cười hàm tiếu
Những câu chuyện trên chặng đường xa
Chàng trai Dani của bà mười bảy
J
Thưa ngoại nơi đây vẫn nhớ quê nhà
Ba và O bây giờ thành mây trắng
Để lại bên đời cơn gió lang thang
Giọt nước mắt nhớ thương rơi ngay ngắn
B
Trên nhành cây hoa dã quỳ vàng
Đà Lạt có mẹ vẫn còn những mùa hoa
Tam giác mạch bạt ngàn
Cẩm tú cầu tình tự
B
Mong cuộc đời chẳng thành quá khứ
Để bốn mùa có mẹ kính yêu
H
B
MỘT NGÀY TRỜI TRỞ LẠNH
Ở xứ người có loài kangaroo
Cứ mỗi sáng chúng nhảy lui nhảy tới
Thảo nguyên trải dài vời vợi
Mơ quê hương ở cuối chân trời
H
Một chiếc lá cong khô chao rơi
Đã biết yêu nơi dừng chân này anh ạ
Chỉ sợ cuối thu gom mưa về nhiều quá
Mỗi giọt rơi là một nỗi nhớ người
B
Hôm qua trời trở lạnh không hay
Đi làm vội quên đem áo ấm
Ghé canteen nhâm nhi tách trà nóng
Nghe tình ca thấy nhẹ hẫng cả lòng
N
Anh có thể dõi theo em mãi không
Sẽ còn những mùa thu sau nữa
Rất nhiều người ra đi không ai nhớ
Ngày trở về tóc đã trắng như bông
B
Ở nơi này giữa thảo nguyên mênh mông
Có bầy kangaroo cứ nhảy lui nhảy tới
N
B
ĐI ĐỂ TRỞ VỀ
Làm sao biết giờ khắc hạnh phúc
Khi không có những buổi chiều bỏ quên
Mùa xuân nán lại đuôi mắt
Anh thơm lên mái tóc huyền
B
Trở về sau biền biệt hai mươi năm
Bắt đầu lại từ đầu em nhé
Quê hương trong anh là em nhỏ nhẻ
Là trái tim yêu buông bỏ hận thù
B
Anh đi xa để nhớ để quên
Đất nước không phải là nơi trên bản đồ
Mà ở trong tâm tưởng
Để mơ về để hát lên
H
Để yêu thương nụ cười em bao dung thánh thiện
Đôi mắt mẹ rất hiền tiếng trẻ bi bô
Chuyện làng trên xóm dưới
Chuyện sách chuyện phim
B
Em đón anh trở về mùa xuân muộn
Anh thơm lên mái tóc điểm sương
Không có những buổi chiều bỏ quên
Làm sao biết giờ khắc hạnh phúc
N
G
TÌNH YÊU
Đêm cuối năm chiếc lá khẽ rơi
Mặt hồ giật mình
Vì sao tròng trành nhòa tóc em hương bưởi
Tay em ấm giọt mồ hôi anh
H
Nụ hôn ngân ngấn nước mắt
Anh đền cho em tháng ngày không có anh bên cạnh
Vết thương thời gian hằn đôi mắt suy tư
H
Loài sâm cầm đã di cư về nơi nào xa ngái
Nỗi đau không thể lau bằng hạt sương
Em biết gì hơn ngoài nhịp đập trong lồng ngực
B
Dành cho tất cả những gì thuộc về anh
Dấu chân chim nơi khoé mắt
Nốt ruồi ở cổ
H
Đêm cuối năm chúng mình ngồi cạnh nhau
Không còn gì quý hơn thế
Em ngã vào lòng anh thầm thì
Quê hương ơi
G
H
VIÊN SỎI NÂU
Có người con gái ngồi bên ô cửa
Giọt nắng trong veo rơi xuống hiên nhà
Trên đường phố dòng người qua tất tả
Biết ánh mắt nào dành cho riêng nhau
H
Chưa từng có một nụ hôn đậm sâu
Chưa từng biết những chiều hò hẹn
Trái tim thời gian con tàu rời bến
Mang theo khổ đau ra tận khơi xa
H
Người con gái một hôm thành đàn bà
Đóa hoàng lan ven ngoại ô chớm nở
Hương thiếu nữ thơm lừng từng hơi thở
Gấp gáp một đời tận hiến phút giây
H
Người đàn bà lặng lẽ ngồi đan ngày
Thành triệu giỏ hoa mang màu biển biếc
Từng cánh sóng ngực trần vay tiền kiếp
Siết trong nhau mặc kệ bão giông đời
J
Chớp mắt hoàng lan… rơi hết một thời
Một thời ngây thơ một trời thánh thiện
Đắm trong lưới tình vai gầy hiển hiện
Hoá viên sỏi nâu nắng chiếu hiên nhà
H
H
HOA CÚC
Mùa thu không nhớ anh bận trải hương hoa cúc
Mùa thu không nhớ em bởi con tim uẩn khúc
Lau dòng nước mắt buồn ta hướng về chân như
Bởi nhân gian chẳng thể hát thay lời tạ từ
H
Khi sóng lòng dâng đầy cùng em thắp bình minh
Khi đêm dung dưỡng ngày anh đi tìm chân lý
Anh nâng niu tri kỷ hát thay lời yêu thương
Anh về với con đường cùng em xoay hướng gió
H
Em ơi trăng sáng tỏ kén tằm lúa tháng năm
Đuôi mắt em vẫn rằm hoa cúc vàng nhung nhớ
Chúng mình nên duyên nợ tách trà xanh mỗi ngày
Thành câu chuyện trao tay phơi hành lang ký ức
H
Hôm qua nhìn lá rụng vàng thẫm một góc trường
Anh gom hết tơ vương trao về em thế giới
Hoa cúc bên anh đợi cùng em viết chuyện tình
Hoa cúc bên em đợi tựa vai ngắm bình minh
H
H
NHỚ
Em cầm sợi nhớ mỏng mảnh trên tay
Cánh diều thong dong thảnh thơi theo gió
Chạm vào ráng chiều hoàng hôn rực đỏ
Làn khói như tơ từ mái ngói quê nhà
H
Sợi nhớ em ánh trăng ngọc ngà trong veo
Làm dịu đi trái đất căng ngày dài mệt mỏi
Mái tóc bạc sương gió của bà một đời đá sỏi
Đất nước chúng mình ôi lắm trở trăn
H
Em hát ru anh lung linh ngọn hải đăng
Định hướng con tàu vượt qua dông bão
Anh băng qua triệu chặng đường xông xáo
Cần gió dịu dàng ru giấc ngủ bình yên
H
Ánh nắng bình minh điệu đàng ghé mái hiên
Mùa xuân tung tăng khoác lên mình áo mới
Cuối con đường nhành mai chúm chím đợi
Khe khẽ nụ vàng nhung nhớ chực bung
H
H
THẾ GIỚI KHÔNG ANH
Có thể anh đã bắt đầu quên
Ngày mùa đông đầy gió
Lũ chim xúm xít nép vào nhau
Bên vệ đường giọt sương cuối cùng ngậm cỏ
Chúng mình cùng tô màu lên hàng cây
H
Có thể nỗi nhớ chơi trốn tìm đâu đây
Mùa hè cất tiếng ca cho đông nhảy múa
Thu nán lại rải dăm chiếc lá vàng lần nữa
Đợi mùa xuân khoe hương sắc vĩnh hằng
G
Mùa đi qua mùa rồi cũng trăm năm
Vườn cổ tích xưa im lìm khép cửa
Đã không còn thời hẹn hò đôi lứa
Em trở về dìu tháng năm dại khờ
B
Em trở về với thế giới không anh
Từng con đường rải dấu chân kỷ niệm
Anh phương ấy xôn xao giăng mắt tím
Có bao giờ nhớ về câu hò quen
B
Có bao giờ bông tuyết như pha lê
Tia nắng xuyên qua giòn tan và vỡ
Yêu đắm say yêu không cần nguyên cớ
Dù phải trở về với thế giới không nhau
H
H
MỸ CHÁNH QUA KÝ ỨC TUỔI THƠ
I
Đó là trận lụt của năm tám mươi ba
Anh cõng bà nội lên tra
O ngồi co ro trên cái tủ
Người ta đồn
thuyền chở ba mẹ nhấn chìm trong lũ
may mà sau dông
cả hai lạnh, môi thâm, ào ạt vào nhà
Ba ngày đêm bão vần vũ kéo qua
Anh lật thùng phuy nấu một nồi cơm nhão
Chờ khi trời ráo
Đâu thân chuối làm ghe
qua dì dượng xem chừng
Đài phát thanh thị xã rè rẹt không ngừng
Bao kẻ trôi sông, mấy người mất tích
Mỗi năm đến mùa bão cứ dòm lên lịch
Vái ông trời, cho Mỹ Chánh lặng yên
G
II
Đó là những ngày thần tiên
Lội sình qua kênh thăm cô giáo ốm
Con Mai ròm
nẹo mình bên hông
tay cầm miếng cốm
sợ rơi tõm xuống bùn
Hình như nó vẫn ròm *
Thằng Chiến tổ trường
Năm nào cũng nhận phần thưởng
Giờ lang thang ca khản cổ khắp làng
Thằng Tân ngày xưa nhút nhát chẳng ai màng
Đang làm giáo sư bên Pháp
Sau những ngày bão táp
Cùng thằng Bửu nhặt me
Ăn có bao nhiêu, ném cả sau hè
Rồi cười như nắc nẻ
B
III
Đó là những cô gái đang thời tươi trẻ
Tóc mượt, mắt long lanh, đáo để duyên ngầm
Các chàng trai hàng xóm ngờ nghệch yêu thầm
Không hay mỗi đêm
Dăm người già ra xua tay đuổi chó
“Mấy thằng khỉ gió
Chúng nó lại đi gò”
Đợi hoài thành âu lo
Các cô xuống đò
Ngậm ngùi về làm dâu làng khác
B
IV
Đó là một chiều gió bạt
Cậu mượn thuyền chở bé đi chơi
Mê mải vớt lục bình, mưa rơi
Chèo hoài, chưa thấy đâu là bến
B
V
Đó là tô canh hến
Là bún bò mụ Rác
Là cháo vạt giường chị Rê
Là chén chè kê
Hay mấy dái mít non
O Hai trộn chung với ruốt
B
VI
Đó là những đêm đốt đuốc
Rước chị Hằng xuống quê
Là những lần hội họ, họp nhánh phái, đắp đê
Là khi Chánh – Tiên, Luận – Hà có con trai con gái
Làng quê giờ này xôn xao mùa gặt hái
Càng nao lòng, nẫu ruột nhớ xa xăm