Vài nét về tác giả:
Tác giả Võ Văn Luyến sinh tại Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị. Ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và giảng viên chính Trường Cao đẳng Sư phạm Quảng Trị.
Quan niệm tác giả: “Thơ là sự hiện thể chính mình và từ mình bước ra thế giới bằng nỗ lực không ngừng của người đi gieo trên cánh đồng chữ với tình yêu nâng bổng khát vọng sống mãnh liệt. Thơ không có chỗ cho sự vong thân, vì thơ mang sinh mệnh con người hướng đến cái đẹp thánh thiện, thanh lọc và cứu rỗi tâm hồn.”
NGHỊCH LÝ
cây thì xanh lá lại vàng
xuân đương lộc phát thu tàn còn xa
trời làm mưa nắng chan hòa
tính cây nết đất biết qua ngọn ngành
lá rực đỏ gọi rừng xanh
rừng khoe áo mới yến oanh tìm về
đỏ như buổi ấy bờ đê
người trao người nhận câu thề… mà đau
nghịch lý trời đất nhiệm màu
ngược xuôi cho kẻ yêu nhau lạc bầy
“chao ôi cây nối liền cây
mà sao người chẳng cầm tay hỡi người” *
đường vui gieo nước mắt rơi
nẻo buồn đơm lại nụ cười xót xa
ai xoay cho bóng nguyệt tà
câu thơ chìm nổi bước qua lời nguyền.
(* thơ Hải Kỳ)
NƠI KHÔNG HẸN ƯỚC BẮT ĐẦU
những con chữ như sóng đánh vào tôi
giết chết giấc mơ lãng mạn
những hạt gạo sinh ra từ đất đỏ màu máu thấm
tôi ăn nỗi đau vẽ rắn vẽ rồng
chẳng thèm học ai về phe nước mắt
biển nghìn năm mặn thế đủ rồi
chẳng thèm nghe ai nâng bi sắt thép
đổ thêm dầu vào lửa xa xôi
đừng dạy tôi lộc bất tận hưởng
mồ hôi mẹ muối hóa mặt trời
chớ bắt tôi viết lên trang giấy trắng
khi trái tim tan chảy đến trăm nơi
tôi xanh tái buổi chiều em hồng hào nắng sớm
chưa gặp nhau biết đôi ngã mây vần
nhắm mắt lại đi vào tưởng tượng
cõi khác nào không xuôi ngược bàn chân?
VIẾT BÊN CƠN BÃO YAGI
dậy thật sớm
và loanh quanh trong nhà
anh nghĩ về cuộc tình tàn trước khi cơn bão chấm hết
bên nào cũng đổ vỡ
có những đổ vỡ không thể cứu vãn
như khối u tâm hồn
di căn vào nỗi buồn
chợt lẩn thẩn tính đếm cái còn lại
niềm vui nhón đốt ngón tay
niềm vui chóng vuột mất
nhận mặt thời gian làm kẻ cắp
cũng thật lạ
anh sống như một định ngữ
viết giới hạn lên nắng mưa
ngọt ngào lẫn hờn dỗi
4g sáng
lặng yên đến hoài nghi
tình yêu không đủ dập tắt cơn sục sôi bão loạn
đến từ chiêm bao
cây đinh ba của Poseidon dựng lên đầu sóng
nhắc anh chớ đầu hàng
cuộc sống đâu có dừng
dừng lại đồng nghĩa cái chết
THÔI
có con sông chảy vào xa thẳm
có niềm vui chết đuối bên trời
có mục rã nẩy mầm độc dược
có hoang vu thấp thoáng đười ươi
cạn cảm hứng thơ tàn ma dại
cạn nỗi tình xa đành xa người
cạn nghĩa ân còn nhau trống mái
cạn chiêm bao thuyền giấy mù khơi
thôi nhé em đốt ngày cơ cực
thôi chờ mưa ướt sũng mái buồn
thôi cúi nhặt lá vàng ký ức
thôi nghìn trùng phơi lại nụ hôn…
TRẮNG HUẾ
thành phố của dòng sông trắng
lặng lẽ chảy buổi tan trường
dòng sông thơ dòng sông nhạc
gắn nhịp điệu lên nỗi nhớ thương
thành phố của lụa là giọng nói
mát lành vào tận con tim
thục hạnh quá làm ta bối rối
làm mây ngừng lặng giữa tiếng chim
thành phố của khói sương tình tự
khách lữ về có mấy ai quên
ngày xa nhớ môi trầm thượng tứ
nghìn sau còn sen trắng hương riêng
EM VÀ TA VỚI BAN MÊ
chưa chạm núi đã nghe lòng rộn rã
đi thôi em hoang dại đợi ân cần
níu nhau đành khước từ trăm ngã
vun ngày thơ thành luống từ tâm
thử bỏ phố với bao điều phiền phức
xin làm con của mẹ thượng ngàn
tình trăm năm đổi một ngày khất thực
thèm chi đời cúi gập cầu an
quẩy càn khôn nuối sức dài rộng
bấy nhiêu niên há phải công danh
chết lặng thầm là cái chết mơ mộng
thôi ta cùng sải cánh yến oanh
chưa chạm núi đã mưa nguồn thác lũ
nghiêng vai nâng đỡ chút nỗi niềm
nhân loại mới em đà về cũ
ta chập chờn trong mắt lửa thiêng.
LINH THOẠI MỚI
rớt xuống thung lũng mù
quờ quạng lối
thương con chữ ba chìm bảy nổi
xác không hồn
dọc giăng màn nghe xa xôi tiếng hú
ánh trăng loang mặt đất
rừng mênh mang câu hát
nhịp cồng khơi lửa khuya
buôn Đôn hồ Lắc dắt vào hoang dại
vào trời trong mây trắng
huyền ức từ trăm năm
vỗ mê những chú voi im lặng
rớt xuống hột đức tin
kinh khổ ru đêm
chập chờn ảo ảnh
phố núi đầm đìa tóc em.