Vài nét về tác giả:
Thiếu tá Vũ Liêm hiện là Phó giám đốc điện ảnh Công an nhân dân, anh là tác giả kịch bản của những bộ phim đình đám về đề tài Công an nhân dân, thu hút khán giả trong thời gian gần đây như Đội điều tra số 7, Mặt nạ gương, Biệt dược đen, Độc đạo… anh từng đạt nhiều giải thưởng về biên kịch, truyện ngắn. Đối với thơ, ngôn ngữ của Vũ Liêm khá lạ nhưng chứa đầy sự trải nghiệm.
BỞI THẾ
Anh nhận được tin nhắn của em
Về cơn mưa axit
Chợt nhớ những buồn thương thuở trước
Và hỏi em về ngày nắng bình yên phía trước
Em chưa trả lời…
Mẹ nghẹn ngào khi anh lại thăm
Cha thổn thức bên giường trong cơn tai biến
Khi họ biết hai mình
Chẳng còn bên nhau trong cơn mưa mùa này
Một mùa xưa đắm say
Anh chạm nhẹ tay em dưới tán bàng hôm ấy
Chẳng hiểu sao anh chợt run lẩy bẩy
Bởi đâu phải lần đầu?
Bởi cả những lần sau
Chưa khi nào em say mê trọn vẹn
Bởi anh là gió
Khi em là chiếc lá cứng đầu
Chẳng chịu cuốn theo anh
Về khoảng riêng anh đó
Nơi có căn nhà cổ nham nhở ký ức buồn
Những chiếc Vespa tróc vẩy bong sơn
Những giai điệu giờ chẳng ai còn hát
Những con người có quá nhiều mất mát
Co cụm cùng nhau dưới gốc khế ố vàng
Một mùa hạ nữa sắp sang
Mùa chúng mình ghét cay ghét đắng
Ừ, đôi mình chẳng chung nhiều sở thích
Nhưng có nhiều điều khó chịu giống nhau
Ừ, đó là lý do xa nhau
Khi khoảng riêng em, riêng anh
Chẳng thể lấp đầy.
Bởi hơi ấm của một ai khác
Bởi vầng trán em chẳng thể thôi bướng bỉnh theo thời gian
Như thuở sinh thời mẹ vẫn thường căn dặn
Bởi trái tim anh chẳng thể thôi rung động
Với những cảm xúc thường nhật bên đời
Bởi chúng mình chưa bao giờ cùng hướng về một nơi
Ừ thôi, bởi thế!
ĐIỀU TA CHƯA NÓI
Như nắng mới trinh nguyên
Lấp lóa trong ráng chiều
Như những cơn gió lạnh
Của lòng đêm vô tận
Em nghĩ gì về tôi
Người đàn bà dậy sớm mỗi buổi mai
Để tròn vai xã hội
Để đủ đầy thiên chức
Để rồi úp mặt trong những khoảng tối thật khuya
Thổn thức!
Vẫn biết những điều em nghĩ suy
Khi một mình, một mình thôi, lẻ bóng
Khi quanh em chỉ còn sự im lặng
Khi người phụ nữ trong em đích thị là đàn bà
Có tôi trong những giấc mơ xa
Với khoảng cách không bao giờ rõ rệt
Cả tôi nữa trên những dấu vết
Hằn thật sâu trong câu chuyện chúng mình
Với những phút lặng thing
E ấp thuở đầu
Với cả những khát khao
Khi thời gian bên nhau là không đủ
Rồi giờ là nỗi nhớ dai dẳng
Và cả vị đắng
Đúng không em?
Không thể có sự thanh thản cùng đêm
Khi quanh em là màu đen và những khoảng trống
Chẳng tôi!
ĐIỀU EM NGHĨ
Giờ thì em ghét gió mùa thu
Ru nhóc bằng lời ca mình năm cũ
Xếp tất cả những vần thơ thuở nọ
Quay vội đầu khi thỉnh thoảng lướt quán xưa…
Giờ thì em ghét cả mùa mưa
Ghét bàn tay đỏ nhừ, ngầy ngậy hương bột giặt
Ghét những vết chân chim đánh đổi bằng nụ cười con trẻ
Ghét giọt mồ hôi tất tả lúc tan tầm
Có còn gì dù chút xíu bâng khuâng?
Khi bạn bè vô tình nhắc tên tôi giữa cuộc hẹn
Khi hương mùa cũ cồn cào trong tâm cảm
Và khi bên người ta ôm ấp mộng bình thường
Giờ thì tôi vẫn lạc bước giữa ngàn phương
Dài thăm thẳm như đuôi mắt hôm nào nhí nhảnh
Mãi đắm say, trong xanh màu viễn ảnh
Và niềm tin lơ lửng đến khôn cùng
CHUỘT CHẬP
Tôi bắt đầu một ngày bằng tin chấn động,
một con chuột đã lộ diện nhe răng rồi tếch vào mê lộ thăm thẳm,
khiến những người bên tôi bỗng hóa xa xăm,
ánh mắt dò xét, chạm vào khoảng cách ngầm giữa những suy tư mục ruỗng.
Chúng tôi lục lọi từng góc khuất tâm hồn,
từng ký ức, từng dòng chảy suy tư.
Quán tưởng những chiếc chuột trong bưng bí thì thầm rúc rích,
ăn no nê bí mật, nhảy múa giữa mảng đêm hoang liêu.
Những con chuột lẩn vào góc khuất tin đồn,
trong khoảng mù lấp lửng, loang dần giữa chúng tôi,
như tấm mặt nạ da người căng phồng che đậy những điều phi hư cấu,
chúng rỉ rả cười, nhấm nháp nỗi nghi hoặc thê tha.
Có phải lũ chuột thực sự đã an vị đâu đó,
khi chính chúng tôi, đang chẳng biết mình ở đâu
Giữa hỗn mang tâm trí và lớp lớp bóng cười,
những chiếc chuột no căng vẫn vui đùa không ngừng nghỉ,
cuồng mê trong vũng tối đậm sâu khó vớt, khó tìm.
CÓ NHỮNG ĐIỀU
Có những điều muốn nói với em
Về bầu trời xanh và đôi chùm mây trắng
Thêm cánh hoa xinh bên vườn tình rực nắng
Bóng tương lai kia, gần gũi lại mơ hồ
Có đôi lời muốn chia sẻ cùng em
Lời nguyện ước năm nao, vẹn nguyên, thanh khiết
Dẫu rằng trái tim em đã thôi kiên nhẫn
Loạn nhịp, mòn mỏi vết thăng trầm
Có vài điều chỉ giữ cho riêng mình
Như cơn gió thoảng buồn tênh trống vắng
Lảnh lót tiếng chim than sắc lạnh
Chợt ngân lên nứt rạn cả ráng chiều