Thơ Vũ Mai Phong

Home NHÀ VĂN Thơ Thơ Vũ Mai Phong
Thơ Vũ Mai Phong

Vài nét về tác giả Vũ Mai Phong:

• Tác giả Vũ Mai Phong sinh năm 1977 tại Kiến Xương – Thái Bình. Hiện nay trú tại Văn Giang – Hưng Yên. Ông là Hội viên Hội VHNT tỉnh Hưng Yên và Hội viên Hội nhà báo Việt Nam.

• Nhà thơ Nguyễn Thụy Kha nhận xét trong tập thơ Cõi bình yên: “đọc thơ Vũ Mai Phong, tự nhiên thấy mình được chìm đắm vào một không gian làng quê đồng bằng châu thổ Bắc đã xa. Tự nhiên thấy mình cũ đi một cách dễ chịu” và “giàu chất nhạc với những giai điệu mượt mà, lãng mạn”. Trong tập thơ Nẻo về, nhà lý luận phê bình văn học Nguyễn Nguyên Tản đã viết “Sự gắn bó chặt chẽ giữa Đạo – Đời và Thơ là ba yếu tố nhất thể trong thơ anh, mang đến một tiếng nói mới lạ trong dòng chảy thi ca”.

• Đã xuất bản: Cõi bình yên (2012), Nẻo về (2024). Sắp xuất bản: Rồi mai mùa sẽ vui (2024)

1. LỜI SÔNG

Sông Mẹ ban những hạt nước lấp lánh

Ta hân hoan tải bao phù sa

bồi đắp ruộng đồng

Bắc – Hưng – Hải một vùng trù phú

Dòng kênh xanh nuôi vựa ngọc của trời

Một thuở quanh ta luôn rộn rã tiếng cười

Lớp lớp người tay không vỡ đất

Ta được sinh ra từ trang huyền sử

Lưu vinh quang thời khói lửa anh hùng

Một sớm mai…

Nước không còn xanh

Phù sa đen rữa

Ruộng đồng ơi, ta có lỗi với Mẹ nguồn

Nước dòng ta hay ai người vấy bẩn

Đọa đày ta trong vô pháp vô minh

Ta đang chết hay ruộng đồng đang chết

Đành bất lực nhìn những héo úa ban mai

Mẹ Thượng nguồn cạn kiệt nước phù sinh

Nơi Hạ nguồn lá phổi ta tắc nghẹn

Ban mai ơi

Khắc khoải chờ một kiếp tái sinh…

2. CHO NGÀY XUÂN CÒN LẠI

Ta trở về vòng quay phố thị

Xoay bao năm chưa hết nhọc nhằn

Người ta bảo “sểnh nhà ra thất nghiệp”

Nửa đời mà vẫn chửa nên thân

Ta trở về tiếp tục cuộc hơn thua

Mỗi chặng tuổi thấy thêm bạc nhược

Nhất nọ, nhì kia, gồng mình phông bạt

Sống mà như phấn đấu huy chương

Ta trở về với cơn khát hư vinh

Nhà to, xe sang, xiêm y phù phiếm

Sân khấu nào cũng cố tròn vai diễn

Hóa trang, mặt nạ khắp xung quanh

Ta trở về khi tóc chằng còn xanh

Thất thểu, cố bỏ đi vài thói cũ

Và thắp lên ngày xuân còn lại

Trước miếu thần hoàng cây gạo trổ hoa.

3. THÁNG BA HOA GẠO

Chuyện rằng năm ấy tháng ba

Cây gạo làng Nội đỏ hoa góc trời

Tôi về ngõ vắng em tôi

Chỉ còn hương bưởi chơi vơi cuối làng

Lòng này từ độ sầu mang

Tháng ba bỏ lại dở dang tơ hồng

Sân chùa tĩnh lặng rêu phong

Tôi tìm về chốn hư không

một thời…

Em ơi hoa gạo nở rồi

Em không về lại rối bời tháng ba

Mịt mùng đã mấy xuân qua

Chiều buông bông trắng cội già tương tư.

4. ĐÊM CUỐI CÙNG CỦA BIỂN

Đêm

giữa mênh mông biển và gió

Hạnh phúc là tự do khi mũi tên vàng vụt sáng

tay nắm tay nơi sóng biển nghìn trùng

lênh đênh

lênh đênh.

Em vùi trong anh

sao còn giật mình bởi tiếng sóng vỗ mạn thuyền không mỏi mệt

sợ những mỏm đá ngầm

sợ cả ánh le lói của những chiếc thuyền câu

anh ơi, mai mình về đâu?

Nụ hôn mặn chát

nước mắt em hay vị nồng gió biển

thời gian vẫn dập dềnh,

                                       dập dềnh

Khi chòm sao Thần nông ngồi bó gối

rưng rưng nơi cuối trời…

sóng vỡ oà

mà anh không thể nào ôm được giọt nước mắt biển

đêm

đêm.

5. THÁNG GIÊNG QUÊ NỘI

Em có về quê nội tháng Giêng

Cánh đồng làng đang mùa đổ ải

Đàn cò trắng bay theo đầu máy kéo

Hương đất bùn ngai ngái nắng xuân

Anh nông dân mặt lấm chân trần

Vai vác cuốc điếu cày treo lủng lẳng

Cô gái trẻ xà cạp nâu nón trắng

Mắt long lanh hăm hở theo chồng

Nước ngập bờ trắng xóa mênh mông

Tiếng máy cày rền vang xóm ngõ

Đoàn xe thồ nối nhau về nương mạ

Người xuống đồng vui trảy hội chiêm

Con đường làng thoang thoảng hương xoan

Tiếng chim hót líu lo cành hoa tím

Về thăm quê chợt nghe lòng rộn rã

Xuân ngọt ngào đẹp quá tháng Giêng ơi!

6. VỀ QUÊ NGOẠI

(Tặng Nga)

Em đưa anh về quê ngoại

Tháng ba hoa trẩu trắng đồi

Măng sặt Văn Bàn ngọt lắm

Hương hồi thơm đỉnh Gia Lan

Bản Chiềng lúa đã lên xanh

Cá Pè Đò đang mùa trứng

Nòng nọc đầu nguồn Nậm Mả

Dẻo bùi ỏm cọ xôi nương

Anh về ra mắt “khươi Tày”

Rượu chưa đổi chén đã say

San Lùng nghiêng đêm thổ cẩm

Quê mình yêu lắm Noọng ơi.

7. TIẾNG XUÂN

Xuân còn qua chửa hết Giêng

Đã nghe tiếng ếch đồng chiêm rộn ràng

Vườn khuya dìu dịu hương xoan

Hơi xuân gọi lúa râm ran trổ đòng

Trong xanh sót cánh đào hồng

Tinh mơ ríu rít chích bông chuyền cành

Ngoài hiên lách tách giọt gianh

Rì rào lộc biếc khoe nhành lá non.

8. VIẾNG ĐỀN LỆ CHI VIÊN  

Thạch lệ đây một chứng tích điêu linh

Tiếng uất nghẹn vọng xuyên bao thế kỷ

Đất ngấm máu, trái vải loang chua chát

Lưỡi đao trời giáng xuống Lệ Chi Viên

Hơn bốn trăm linh hồn oan khiên

Hồn hỡi hồn! Đã vãng sinh, giải thoát?

Hay vẫn còn lang thang, vất vưởng,

Cõi mịt mờ vô pháp, vô minh?

Những nạn nhân cơn tao loạn triều đình

Sới đấu đá tranh quyền đoạt vị

Màu vàng son giấu mưu ma chước quỷ

Áo tía đai vàng nhất phẩm, vương tôn

Mười năm chờ ân chiếu minh quân

Nỗi oan khuất mới nửa phần khai giải

Để lại đời sau nửa phần nghi vấn

Xót xa này ngút tận cao xanh

Ngàn thông reo than khóc nỗi Côn Sơn

Nghe ai oán cả Bình Ngô Đại Cáo

Thái tổ ơi, thước nào đo công tội

Lòng dân ta hay nước mắt thánh thần?

Nay nhân duyên dẫn lối tới cửa thiêng

Dải đất lành bên bờ sông Thiên Đức

Vườn vải mới qua bao mùa kết trái

Ngọt đã về trĩu trịt, tịnh thơm.

9. VIẾT CHO NGÀY CUỐI NĂM

Chén rượu nhạt như cái bắt tay

leng keng, những lời tán dương nồng nhiệt

mẩu xì gà dính lá rau răm

hoa đào thâm như miếng tiết

nàng xuân đúng hẹn lại về

Đỏng đảnh nồm ướt nhè sau cơn nóng lạnh

khói củi phi lao không xua nổi mùi nhớp nháp tanh tao

ruồi nhặng bu đến vui như gió đông

một hai ba, lên là lên

luân phiên khai tiệc

Táo quân

Táo quân

ba ông đầu rau tranh nhau lên giời bẩm báo

cá chép bị om dưa chưa kịp hóa rồng

nhân gian rì rầm kể chuyện bất công

sương mù nghi ngút cả sông Ngân

đèn giời nào thấu tỏ.

Tết sấp ngửa

rủi may như trò xóc đĩa

chợ hoa xuân la liệt

trăm người bán nào vạn kẻ mua

lũ trẻ con không còn háo hức như xưa

người già không xếp bằng ngồi chơi tam cúc

dân hay quan đều ngược xuôi, xuôi ngược

thế cờ vẫn chưa tàn cuộc

hết năm!

Thôi, đừng xao xác thân tâm

chiều riêng bừng sáng ngọc trâm, nơi này…

10. MỘT NGÀY LÊN HỒ THIÊN. 

     (Viết trong ngày Phật thành đạo)

Nghe ai hát trên đường lên núi Phật

Rừng trúc cùng tán thán du dương

Bồng bềnh từng đợt mây thơm tỏa

Tiếng mõ đều vọng đỉnh Hồ Thiên

Trước hừng đông vàng rực chân trời

Hỏi bao tinh tú còn lấp lánh

Biết nơi đâu con đường thành đạo?

Ngọn đuốc tàn, tóc đẫm sương mai

Cánh hoa sen vẫn vẹn hình hài

Ngay ngắn dưới hàng chân cột đá

Tam Bảo hiện lên trong hư ảo

Bình minh nghiêng ngôi tháp bảy tầng

Chúng sinh huyên náo cảnh mê lầm

Mạt pháp, suy vi chốn nhân gian

Ở đây từng sáng miền trí huệ

Bây giờ u tịch ngổn ngang

Róc rách từ xa Suối Nước Vàng

Bóng người thiền tọa Ngọa Vân am

Cỏ cây dường ngấm lời kinh kệ

Nên lắng dịu hơn mướt xanh hơn

Khổ hạnh đường tu, nơi thâm sơn

Quanh năm hoa chuối, măng rừng tươi

Một mai xuống núi theo nhập thế

Chốn tổ huyền linh liệu có còn…?

Thế giới dưới kia Đạo là Đời

Thân phàm vẫn luyến cuốc rong chơi

Ta vút mơ mình là cơn gió

Lồng lộng hồn nhiên với mây trời.

(8/Chạp/Quý Mão)

Leave a Reply

Your email address will not be published.