Thực tình Ta đã giấu Ta
có cơn động đất đi qua ngực mình
em làm tiếng sét vô tình
“cột thu lôi” cháy tan tành, là ta
Mới hay em thực “siêu” mà
ở trong cái vỡ, bay ra cái nhìn
nếu không vỡ một lần tìm
ngọc trai kia mãi lặn chìm đáy khơi
Em ta da nõn như trời
hồn mơ như nước xa vời đại dương
mắt thì như khói như sương
như gương nhìn thấu nẻo đường vào tim
Thì ra quy luật nổi chìm
cánh mây đi gửi lại miền trăng xa
ở đời, hai vế trong ta
“Người ơi, một nửa Người là phần Con
Còn ta, em nhỉ, mãi còn
trái tim sét đánh tan vòm thu lôi!
KIM CHUÔNG