Vài nét về tác giả:
Trần Thu Hà
Sinh năm 1950
Hiện đang sống tại TP Nam Định
Nhà thơ và từng là nhạc công đoàn văn công nghệ thuật Nghệ An (chơi đàn thập lục)
Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Nghệ An
Hội viên Hội nhà văn Việt Nam
Tác phẩm: Tình bậc thang (NXB Hội nhà văn, 2006), Mặt cắt (NXB Hội nhà văn, 2007), Trái đất tự quay (NXB Hội nhà văn, 2009)
Giải thưởng của Uỷ ban Toàn quốc Liên hiệp Các hội Văn học Nghệ thuật VN cho tập thơ “Trái đất tự quay”
Bằng khen của Hội Nhà văn Việt Nam cho tập thơ “Dáng đứng”
Giải B trong Cuộc thi viết về đề tài chiến tranh của UBND tỉnh Nghệ An.
TỰ TÌNH
Nghìn năm tuổi
Sa mạc tôi- anh
Khoảng cách một gang tay.
Nghiền mật khẩu
Cất sâu vào lòng đất
Nghìn năm – nghìn năm
Chưa yên .
Thiên thạch
Một ngày
Bùng cháy
Mảnh vụn anh rơi vào mảnh vụn tôi , khối băng sa mạc tràn bờ.
Cơn khát thức
Nghìn năm thôi miên
Biển đen
Đóa linh sam – kiêu hãnh tự tình ,
3-4-2007
HỌC THUỘC
Em đã học thuộc
Tiếng nói trong mắt anh
Những tiếng nói chỉ em nghe được .
Em đã học thuộc
Dấu lặng trong tim anh
Cái dấu lặng chỉ em đọc đươc.
Em đã thuộc đã thuộc
Từ hơi thở dáng đi
Vòng tay miết riết
Khuôn hình anh em thuộc ngấm men rồi.
Chợt tỉnh giấc …
Em người xa lạ
Bài học này đã thuộc chỉ là mơ !
22-7-2006
GIẤC NGỦ CỦA DÒNG SÔNG
Thương chân tu giọng buồn như khói
Câu thơ nào làm ướt áo em tôi
Người còn nhớ đêm gầy hong mắt ướt
Phố xanh xao khuôn mặt cũ chong đèn
Em mơ về giấc ngủ của dòng sông
Anh bảo đấy là sắc màu là đường cong hợp cẩn
Em quỳ xuống
Xin đừng vẽ lên hình hài xác ướp
Khi nụ hôn truy nã những vòng tay.
KÝ TỰ THỜI GIAN
Những ký tự nhảy cóc đua với thời gian
Ngày ấy bây giơ
Ta hay người đã thành chủ nợ?
Trong tiếng mầm bung biêng gọi nhau
Thừa thãi trong mơ
Ta óng ánh xây lâu đài cõi mộng
Đã bao lần ta giàu có…
Nghìn năm sóng vỗ chưa yên
Ngày ấy bây giờ
Náu bờ môi,róc rách như cọn nước, thèm liếm hờ gió bấc không biết mình tan
thành nước tự bao giờ
Chẳng gói được mùa trăng thủa bé
Cứ ê a gọi mãi tên nhau
Cứ vun luống cho xanh mùa kiêu bạc
Giữa mênh mông cát bụi phù du
Nao lòng xuân biết cuối mùa hoa rụng
Mùa vẫn hoa có lạc giữa miền không ?
MÙA SAU
Đã đến thật xanh miên man lời đêm
Mớm lên môi nhau lời trăng huyền thoại
Lá đêm còn một cuống
Lá em còn một xanh
Cao sang giữa hồn anh
Trang nghiêm tiếng đàn tranh gọi thức
Từ mắt em
Anh thon thót lá
Từ anh
Em lênh loáng xanh…
GIÓ ĐÀN BÀ
Hồn vẫn gió
Những rung chấn cóng tê thức dậy cõi đàn bà
Con sóng nào ,hồn chữ nào cho con tim bớt mỏi
Gió đàn bà rùng mình bùng lên thức trắng đêm đêm
Tháng năm soi vào gương gương khóc
Như thước phim quay chậm ta thương em mang di chứng chiến tranh
Chiến tranh đã qua em giặt phơi khô tấm áo nhân duyên để đêm đêm về vẽ mắt
chân chim cứ ngời lên da thịt
Em đã bơi qua cung đoạn mùa xuân chẳng thể dấu mình cứ lặn chìm ngụp lặn
Cái gió cái rét gặp dậu thưa không ngăn nổi gió lùa
Sông người thao thiết chảy
Giận mình sao hóa thành giông để nỗi nhớ cháy trời đỏ loang vết cắn
Nơi bắt đầu gọi đấy là mưa…
Thành giọt mặn lặn sâu vào hơi thở
Tạc vào nhau hấp hối chết lâm sàng.
Nhớ thuở nào em cầm trái non bụm sữa
Đời chiến binh cóng thơm dậy mùa con gái
Như giêng hai nhu nhú nhụ em hồng
Thời gian sông chở đầy nốt lặng
Ngâu mặc ngâu sao bắt em phải ướt
Đếm ngược thời gian
Lấy máu mình vẽ mặt
Em ru em
Gió cũng mủi lòng
2017
SỰ SỐNG
Đừng làm lùn sự sống
Nhan sắc nguyên sinh tỏa ra từ mặt trời
Săn bắt phút giây choáng ngợp
Săn lượm trái vô tình
Ta cứ hát toáng lên bài ca “ Người đi tìm hình của nước “
Chẳng lẽ nào không neo đậu được bến quê .
Anh hái trái vô tình
Em nhen bếp Hoàng Cầm ngày đó
Bài ca bỏ ngõ
Và chúng mình chập chùng giấc mơ …
Đêm không trăng
Đành đánh cắp vì sao
Chút ánh sáng thay màu áo mới
Một ngày
Ta rối bời trong xác pháo truy nguyên !
2021
TIẾNG TRU CỦA SÓI
Một lần hở van tim già cỗi
Nốt nhạc la thứ trầm buồn cất cánh bay lên lìa xa linh hồn rỗng mục…
Thế giới hoang lạnh
Lũ chó điên trên cánh đồng hoang dã của Giắc Lăn Đơn vẫn tru lên không
ngắt
Phăng Tin nhổ đến hàm răng cuối cùng làm móm mém chênh chao những
con thuyền giấy đang dong buồm giấy chòng chành gắng vượt đại dương…
Tôi như bị thôi miên dưới trời, giữa cái ngày nhật nguyệt ăn nhau.
Tôi co rúm trong chiếc áo bông sờn cổ kích, nhìn những bọng mây đói khát
điều khiển cơn mưa
Âm âm
Những tiếng nói chui lên từ đất trong khối xương rũ mục khản đặc lời xám
hối cầu xin, tiếng rơi lả tả từ các bụi hồng hoang vọng tới.
Tôi kịp nhận ra A Đam và Ê Va trong sự nhức nhối một thời…
Họ tự hào tưng tẩy trên bộ cánh đôi chân được tôn vinh, thăng hoa trên
cánh đồng Êđen bất tận
Con tim già cỗi của tôi lại hầm hập lên cơn sốt
Tôi nấu nhừ bát canh số phận đang bốc hơi trong không khí luôn luôn chịu
áp thấp
Muốn cải thiện món ăn nhưng cơn triều cường nợ nần dâng cao
Cổ họng tôi chát mặn
Ngoài kia tiếng tru loài chó điên trên cánh đồng hoang của Giắc Lăn Đơn
vẫn vang lên không ngắt và tôi lại chìm vào giấc mơ…
2011
CÕI NGƯỜI
Vệt sáng sao băng gióng lên hồi chuông những âm thanh trong veo tinh khiết
Phía bờ em dịu dàng thân phận cứ nồng nàn cứ ngóng trông cứ vọng phu
Rồi chờ rồi mong rồi dày lên bầu bỉnh
Em tằn tiện tiếng thơm để nuôi lời thề lỗi hẹn , vụn ra trong cô đơn khuyết cả
giêng hai
Thương câu thơ mắc nợ chính mình.
Đã nghe tiếng ngân cõng mòn vai thuở ấu thơ đi tìm hồn của đá
Mới hay ,cuộc truy hoan vay mượn
Em bấu víu thời gian căng phồng ngực nõn đêm sờ tay xoa dịu những dại khôn
mà chờ mà mong mà vớt mình trên cõng rêu nhan sắc
Để ngắm những cặp môi miên man thức
Biết khóc cười tủi hận sải cánh bên những đám bụi người.
Hãy thắp lên những bạt ngàn trống trải
Để thấy em thơm giòn hút nắng vớt ánh buồn trong túi thời gian.
Em lần về mảnh nắng cuối ngày khi biết tằn tiện tiếng thơm để nuôi lời thề lỗi
hẹn
Mong đi hết cõi người
Gom sợi nắng cuối ngày làm vương miện đời em !
26-3-2022
MÙA SAY
Trong vĩ tầng của đất
Những cõng xanh thắp lên từ túi nắng
Non tơ ru vỗ nhịp với khuôn rằm
Ngực phù sa dấu em vào hương cốm
Tóc đuôi gà đốt cháy cả thơ ngây
Và em biết
Ngoài kia trăng vỡ mật
Chạy ùa về thương lượng với mùa say
2022
HÔN SÓNG
Ta mơ trải lòng lũ lượt
Chênh chao vắt kiệt nốt buồn
Thầm mong sông kia đừng cạn
Mùa qua
Phố nhỏ ướt mềm môi.
Những cánh sóng vươn dài như nỗi nhớ
Người đi … hôm ấy ứ duyên
Hồn sóng thì đầy
Chập chõa dẫm lên vệt nắng
Thành vỉa tầng ký ức mà đau.
Gạc Ma – Gạc Ma ơi
Hãy nín đi dỗ lòng khỏi ướt
Phiến đời ngậm cóng môi son
Ngằn ngặt dấu chân ngàn năm thuộc nhàu phím sóng
Hãy tin qua mỗi dấu dày…
Người ơi !
Mơ chi nợ nần dấu mặt
Nét cười đặc quánh cuộc mê.
15-9-2023.
HÁT VỚI VÔ THƯỜNG
Vẽ vào hồn những ngày rất cũ
Một lần câm lặng trên ban thờ hoa trái xanh xao
Trận cuồng phong vang lên trong ký ức, ném lên trời những lọn yêu thương .
Rượt đuổi bóng rách bươm trầy xước
Vờ như không nghe không thấy
Khâu vào bộ nhớ với vành môi dâng hiến và mơ …
Ngồi hát với vô thường
Dưỡng nuôi bóng
Kiếp người gói lại khói hương
Vệt ngày lê thê cọ rửa
Hoa về cứ tím
Phía em
Hoa tôi bung trắng cồn cào
5-2-2023